Chương 54: Cùng cô đi vậy
– Trần Đình Hạo, con bé theo họ ai vốn không còn quá quan trọng, vốn tôi với anh không còn chút quan hệ nào cả.
Đúng thật là hết quan hệ, vì trên giấy tờ hắn làm người giám hộ của cô đến khi cô 22 tuổi thì hợp đồng sẽ kết thúc, khi này cô sẽ chính thức độc lập và cũng là lúc cô thừa kế tất cả tài sản Lâm Gia mà Cha cô để lại cho cô, bao gồm cả tài sản bên ngoài nước Y mà người đã được cha cô uỷ nhiệm phụ trách đến khi cô đủ tuổi, khi này cô cũng nhận được thông tin chính là quy mô mà người đó đang điều hành đang dần chuyển về trong nước Y cụ thể chính là Đế Đô nơi gốc rễ của Lâm Gia.
Trần Đình Hạo thật sự hiện tại không có chút quan hẹ nào với cô, nhưng không phải là không có, chẳng phải ‘ cục thịt ‘ này chính là do hắn và cô tạo ra sao, ánh mắt hắn hướng về phía của Tiểu An đang ngồi cạnh hắn. muốn chấm dứt quan hệ thì đừng có mơ, Lâm Nha Khiết em thật muốn phủi sạch quan hệ với tôi sao, không thể.
– Không có quan hệ? Lâm Nha Khiết, vậy thì lời nói hôm qua với tôi cô nghĩ sao nếu con bé không được ghép tuỷ.
Hắn đây chính là hăm dịa cô, hắn nhìn cô một hồi xong quay sang nhìn Tiểu An, giọng nói không còn lạnh lùng và cứng nhắc mà chuyển qua nhẹ nhàng dịu dàng khác hẳng hắn hoàn toàn.
– Tiểu An… con muốn ta bế con không.
Hắn nhìn cô bé đợi cô bé trả lời lại như đang tôn trọng cô bé, Tiểu An nhìn hắn với ánh mắt vô tư trong sáng, cô bé hồn nhiên quay sang nhìn Lâm Nha khiết. Ánh mắt như đang khó hiểu cũng như đang hỏi ý kiến của Lâm Nha Khiết.
Lâm Nha khiết nhìn Trần Đình Hạo, cô không biết hắn như thế nào, nhưng thời gian mà hắn được tiếp xúc với Tiểu An cũng chhaw có nhiều, cô sợ con bé sẽ không quen, nhưng khi thấy Tiểu An đang thăm hỏi ý kiến cô thì cũng không còn gì để từ chối, cô xoa đầu Tiểu An rồi gật nhẹ.
– Trần Đình Hạo, tôi và con bé sẽ đến bẹnh viện lúc 10 giờ nên cabaf cho con bé đi ăn sáng trước đã.
Trần Đình Hạo vẫn nhớ chuyện ban nãy nên vẫn còn chút không vui, hắn trong đầu đang suy tính gì đó gật đầu rồi quay đi.
– Ra ngoài ăn sáng, hôm nay người làm mới cũng chưa có.
Hắn mới hôm qua thôi đã đuổi việc cả đám người làm. Cũng hiểu rằng họ cũng biết không ít chuyện của hắn vè việc hắn dẫn phụ nữ về Dạ Lâm, nhưng vì hôm qua họ đã quá phận nên cũng không trách được ở hắn.
– Trần Đình Hạo tôi nhớ thì cũng đẫ đến giờ anh đi làm mà.
Trần Đình Hạo kệ cô nói gì thì hắn đã dang tay ra bế lấy Tiểu An trên tay mà rời khỏi phòng, cô với theo hắn mà nói nhưng hắn không trả lời lại.
Hiện tại hắn lại nói là hắn vì cô và con của hắn mà rời lịch làm việc sao, hắn không muốn cô vẫn còn biết hắn thích cô, nói rõ ra vẫn còn ‘chút’ tình cảm.
– Lên xe hãy nói.
Cô nhìn hắn giúp Tiểu An ngồi ngay ngắn ở giữa, hắn ngồi tay trái, còn một vị trí bên tay phải dành cho cô, ghế sau coi như đông đủ vừa khít ba người b ọn họ.
– Lâm Nha Khiết tôi nói là hôm nay tôi sẽ cùng cô đến bẹnh viện thì sao.
Lâm Nha Khiết nhìn hắn một hồi mới ngớ người ra, đây là hắn muốn cùng đến kiểm tra với con bé, hắn đồng ye hiến tuỷ vho con bé sao, nhưng chẳng phải là hắn rất hận cô sao.
– Anh đồng ý hiến tuỷ cho con bé.
Trần Đình Hạo cười khẩy một cái, làm gì mà đơn giản như vậy, hắn phải trói buộc cô lại bên hắn khiến cô không rời đi được.
– Lâm Nha Khiêt cô nghĩ đơn giản quá rồi.