Chương 49: Cứu con
– Về Dạ Lâm.
Hắn lệnh cho tài xế về Dạ Lâm, cô biết bao năm qua hắn vẫn ở biệt thự Lâm Gia mà không trở về biệt thự của hắn. Cô không biết phải bắt đầu nói thế nào nên im lặng suốt chặn đường.
– Không có điều muốn nói.
Hắn khó chịu vì cô từ nãy giờ vẫn chưa mở miệng nói một lời, hắn muốn nghe cô nói nhưng thật sự hắn không nói cô cũng vậy mà im.
– Tôi cho rằng cô sẽ biến mất luôn.
Giọng điệu có vài phần mỉa mai, hắn vẫn không mở mắt ra nhìn cô.
– Tôi không có ý định đó … tôi chỉ là …
– Ưm …
Tiếng Tiểu An như phá tan không khí căng thẳng này, nhưng lại làm lòng Lâm Nha Khiết và Trần Đình Hạo theo đó mà dao động, hắn khi này mới mở mắt ra nhìn đến đứa trẻ vẫn luôn khư khư tên tay cô.
– Tiểu An … con sao hả …
Giọng nói lo lắng cùng điệu bộ gấp gáp của Lâm Nha Khiết làm cho Trần Đình Hạo hắn lại càng thêm chú ý đến đứa trẻ trên tay cô hơn.
– Nó. Từ đâu ra.
Trần Đình Hạo giọng nói không chút ấm áp nào mà chỉ tay vào Tiểu An mà hỏi.
– mami …
Lâm Nha Khiết đang không biết trả lời hắn thế nào thì giọng nói nhỏ cất lên, cô bé cũng đã ngủ một khoảng thời gian dài rồi nên thế giờ này dậy là đúng.
– Lâm Nha Khiết, cô sinh con khi nào.
Hắn thật sự không thể ngờ rằng cô lại có thể sinh con, khoảng thời gian trước như thế nào lại sinh con, hắn trong đầu lại không còn gì khi đứa trẻ này gọi cô là mami.
Tiểu An nhỏ đã dậy, cô bé ngồi gọn gàng trong lòng Lâm Nha Khiết hai tay đưa lên mắt dụi dụi cho tỉnh ngủ, vì thế mà khéo tấm che mặt liền với chiếc mũ hồng nhỏ xuống để lộ khuôn mặt không được hồng hào như những đứa trẻ trước kèm theo đó là đầu cô bé không có một chút tóc nào, điều này cũng làm hắn thêm phần ngạc nhiên.
– Lâm Nha Khiết, cô còn không chịu nói.
Khi này hắn mới nhìn lại cô, hắn hận cô bỏ lại hắn nhưng khi này thấy trên khuôn mặt hắn hằng mơ thấy, nhớ thấy xuất hiện nước mắt thì hắn mới thật sự hiểu rằng cớ sao hắn lại hận cô như vậy, chính là vì hắn yêu cô, mới chỉ nhìn cô khóc mà lòng dao động muốn ôm cô nà dỗ dành như năm đó.
– Hức … Tiểu An, Tiểu An là con của tôi và anh.
Thật sự là Lâm Nha Khiết vẫn chỉ là Lâm Nha Khiết của năm đó, cô dù đã trải qua thời gian độc lập do chính mình đi thì cũng chỉ đối với người ngoài là cô trưởng thành nhừng đối với hắn cô vẫn như cũ không thể không khuất phục trước hắn.
– Trần Đình Hạo … Tiểu An, Tiểu An nó mắc bệnh … hức hức … làm ơn cứu Tiểu An.
Trần Đình Hạo nhìn cô bé vì thấy mẹ mình khóc ôm chặt cô không rời, cô bé không như những đứa trẻ hắn từng thấy qua, da cô bé xanh xao đến lạ, đến cả mái tóc cũng không có, rốc cuộc là mắc bẹnh gì khiến cho đứa trẻ này trở nên đáng thương như vậy, bệnh gì đến cả như Lâm Nha Khiết dù có tiền cũng bất lực ngời trước hắn mà khóc như vậy.
– Lâm Nha Khiết em bình tĩnh nói tôi nghe … đứa trẻ này mắc bệnh gì.
Trần Đình Hạo nghiêm túc hỏi chuyện, tay hắn giữ chặt vai cô giúp cô bình tĩnh lại, Lâm Nha Khiết đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, cô về sớm hơn dự tính cũng là vì muốn để cho Tiểu An được chữa bệnh cũng muốn cho hắn biết về sự tồn tại của cô bé, con của hắn.
– Máu trắng, Tiểu An bị bệnh máu trắng từ khi mới sinh ra.