Chương 47: Không nhìn ra
– Ưm … a
– Tam Gia ngài … ngài chậm lại một chút …
– A… Tâm gia … ưm hưm
Trần Đình Hạo vẫn vậy, từng nhịp mỗi lúc mỗi nhanh, thắt lưng luân động ra vào mạnh bạo đến đáng sợ, thân ảnh mồ hôi nhễ nhại, người phụ nữ dưới thân hắn cũng co lại bám víu lấy hắn không rời, tiếng rên nỉ non của cô ta thật sự rất thoả mãn.
– Cạch …
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Trần Đình Hạo ánh mắt sắc lạnh liếc qua nhanh chóng rút ra, tay tiện lấy chiếc áo khoác mà khoác lại, cơ thể người phụ nữ kia vẫn không thể nào phản ứng kịp vì cơn khoái cảm hắn để lại.
– Trần Đình Hạo … cậu
Tử Nhậm thật sự đã quá sơ sót, hắn đây đâu phải là mới biết chuyện Trần Đình Hạo cùng vô số phụ nữ qua lại, nhưng đây là lần đầu được tận mắt chứng kiến.
– Tam gia.
Người phụ nữ kia trên giường dùng chăn che đi loã thể một tay túm vạt áo của Trần Đình Hạo kéo.
– mặc đồ vào rồi đi khỏi đây.
– Nhưng mà …
Chưa nói hết câu thì bị hắn nhìn cho run sợ, ánh mắt đó chắc khiến cô ta nhớ đến chết, nó như muốn giết cô ta vậy, thật sự lạnh đến rùng mình.
– Cậu có chuyện gì gấp sao.
Hắn đứng lên tay châm điếu thuốc, mùi hương ân ái kèm theo hương thuốc thấp thoáng bay qua mũi Tử Nhậm thật sự khó ngửi, hắn đi đến công tắc đèn bật lên, cảnh tượng thì không như hắn nghĩ, gọn gàn không chút lộn xộn, chỉ duy trên giường là ga giường cùng chăn hơi có chút khó nhìn.
– Trần Đình Hạo, tôi không biết suốt gần bốn năm qua cậu vì thứ gì mà phát triển hệ thống hàng không cùng tàu thuyền nhưng hôm nay đã có kết quả cậu muốn rồi đây.
Trần Đình Hạo đang hướng mắt ra toàn thành phố rộng lớn xa hoa, từng hơi một nhả ra cột khói mờ ảo, ánh mắt vốn chẳng chút giao động liền vì câu nói của Tử Nhậm mà thay đổi.
– Ý cậu muốn nói là …
Hắn quay lại nhìn Tử Nhậm như đợi câu nói quyết định, câu nói hắn luôn đợi suốt gần bốn năm qua, hắn thật sự đợi một ngày nào đó để được nghe.
– Đúng như cậu nghĩ, chẳng phải cậu làm ra một hệ thống vận chuyển to lớn đó để chờ cái tên Lâm Nha Khiết hay sao.
Tử Nhậm nói chính là vì không phải là không có chứng cứ, vì cái tên thì sao hắn lại vội vàng đến gặp Trần Đình Hạo để nói, trên đời này có bao ngiêu người có tên giống nhau, nhưng hôm nay trên hệ thống thật sự chính là cô, hắn đã kiểm tra lại cả hộ chiếu cùng thông tin và đội tuổi, chính xác không thể sai.
– A mà nhưng đợi tôi nói hết, tôi thấy rằng cô ta không cô đơn đâu.
Trần Đình Hạo trên khuôn mặt không thể hiện quá nhiều biểu cảm nhưng lòng lại dao động không thể kìm được muốn nghe.
– Cô ta có đi cùng một người là Hân Hi và một đứa trẻ 3 tuổi rưỡi, lịch đặt chính là sẽ đi vào sáng sớm ngày mai.
– Cô ta … cô ta đi đâu.
Trần Đình Hạo hắn dừng lại một nhịp, hắn muốn biết là cô đi đâu, còn hắn thật sự vẫn chưa để ý về đứa trẻ kia là ai, hắn trong lòng giờ chỉ nghĩ đến cô sẽ đi đâu.
– Về nước.
Tử Nhậm trả lời hắn một câu dứt khoát cùng kèm theo đó là ánh mắt dò xét, hắn muốn xem thái độ của Trần Đình Hạo lúc này nhưng không quá ngạc nhiên, tên bạn này của hắn quả thật che dấu cảm xúc rất tốt.
– Được rồi tôi đã hết việc của mình. Tạm biệt.