Chương 46: Đợi mami
– Chị Hân, chị đón Tiểu An rồi ạ.
– Nha Khiết em về rồi, chị hôm nay về sớm tiện thể qua đón con bé luôn.
Hân Hi đang nấu ăn trong bếp, nghe thấy tiếng của Lâm Nha Khiết.
– Nha Khiêt, Tiểu An trong phòng đó, chị để con bé trong đó đấy.
– Vâng ạ.
Lâm Nha Khiết trên tay cầm chiếc bánh ngọt để kaij phòng khách, chiếc váy được cô cầm theo vào trong phòng.
– Tiểu An, Tiểu An mẹ về rồi này.
Lâm Nha Khiết ngó vào trong phòng, chiếc váy trên tay cầm cũng bị rơi xuống, cô bé con nằm trên nền đất tay cầm miếng xếp hình nắm chặt. Khuôn mặt đang cau có lại vì khó chịu.
– Chị Hân Hi, chị Hân Hi …
– Nha Khiết có chuyện gì vậy.
Khi Hân Hi chạy vào đã thấy Lâm Nha Khiết bồng Tiểu An trên tay, khuôn mặt lo lắng hốt hoảng.
– Chị Hân, chị gọi cho em xe đến bệnh viện với ạ, con bé lại sốt rồi.
– Được đợi chị rồi đi cùng.
Ít phút sau xe cũng đã đến, Lâm Nha Khiết Cùng Hân Hi trên xe, tay của Lâm Nha Khiết đang vuốt khuôn mặt của cô bé mà dỗ dành, đây như là những từ đang xoa dịu đi nỗi lo lắng của bản thân mình.
– Mami … mami con … con lạnh lắm.
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu An ửng đỏ vì sốt cao, cô bé đã bị sốt mấy lần trong một tháng này rồi, Cô tưởng là nhận điều trị từ nhỏ có thể ngăn chặn căn bệnh lại, nhưng đó chỉ là việc làm chậm quá trình làm cho tình trạng bệnh trở nặng hơn, khi nắc bệnh sẽ có thời điểm khiến cho người bệnh sốt cao, màu da xanh xao bắt đầu bầm tím lại vì phát bệnh.
– Mami đây, Tiểu An mami ở với con đây.
– hức … con mệt lắm ạ, mami.
Tiểu An bám víu chặt lấy vạt áo của Lâm Nha Khiết cố nhịn nhưng tuổi vốn nhỏ, sức khoẻ yếu làm cớ gì có thể, đến cả người lớn khi gặp phải căn bệnh này cũng chỉ dùng thuốc kéo dài thời gian phát triển bệnh. Nhưng cần phải có tuỷ sớm để có thể ghép.
Lâm Nha Khiết cùng với Hân Hi đứng bên cạnh giường bệnh đợi, bác đang truyền thuốc cùng với việc sơ cứu nhỏ cho Tiểu An, cô bé nhỏ trên tay luôn có tình trạng mũi kim đỏ, vì do từ lúc sinh ra luôn được truyền thuốc, đến cả mạch ven máy cũng phải đổi vị trí khác để truyền vì đã truyền nhiều lần.
– Cô Lâm, cô bé tuy mới giai đoạn đầu nhưng bệnh máu trắng thì cần được ghép tuỷ càng sớm càng tốt, nếu đợi quá lâu tôi thực sự không chắc cô bé sẽ chịu được.
– Được rồi tôi cảm ơn bác sĩ.
Người bác sĩ đó cũng đã điều trị cho Tiểu An từ bé nên quá rõ tình hình, việc Tiểu An đến đây đột xuất cũng đã quá quen thuộc, khi thì sốt cao, khi thì khi không lại chảy máu mũi, khuôn mặt cô bé nhỏ luôn trong tình trạng yếu ợt mệt mỏi.
– Nha Khiết em cảm thấy thế nào.
Hân Hi đang hỏi ý của cô như thế nào về việc ghép tuỷ cho Tiểu An, hai người họ trong suốt quá trình đợi người tương thích để ghép nhưng đều không được, cô định sẽ tự sử lý nhưng chắc là không đợi được nữa, cứ như tình trạng của Tiểu An thế này chắc hẳn sẽ nghiêm trọng.
– Chị Hân em muốn về nước.
Hân Hi không quá ngạc nhiên, đây là việc sớm muộn, định sẽ tuần sau nhưng chắc không được nữa rồi.
– Chị sẽ sắp xếp hết tất cả hộ em, em cứ ở đây chăm sóc Tiểu An đi.
Nói xong Hân Hi xoa nhẹ lưng Lâm Nha Khiết rồi rời đi. Lâm Nha Khiết ngồi bên giường bệnh tay khẽ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Tiểu An, cô nhìn lên chiếc mũ nhỏ màu hồng được đội trên đầu cô bé nhỏ mà cảm thấy càng chua sót hơn, đây chính là kết quả của quá trình hoá trị trong thời gian qua, mái tóc chính là điều mà con bé không có được, bệnh tật lấy đi mọi thứ của con bé.
– Mami sẽ giúp con khẻo lại, đợi mami một khoảng thời gian nữa là được rồi.