Chương 37: Có thể để nguyên mà ngủ
– Trần Đình Hạo tôi muốn đổi đồ.
Cô kiên quyết đòi đổi đồ, ánh mắt kiên định nhìn hắn không rời, cô nhất quyết phải giữ vững tinh thần không thể để bị lung lay dễ dàng được, nếu không thì … không hắn sẽ được nước lấn tới.
– Nếu đã không thích vậy thì …
Hắn dứt khoát lột chiếc váy cô đang mặc ra, thân hình không mảnh vải che thân xuất hiện lộ rõ mồn một trước mắt hắn khiến cô có cảm giác gió thổi qua thân một luồng gió thật khó để tả nổi.
– A Trần Đình Hạo.
Cô lập tức hoảng hồn, bản thân đang được che chắn liền trần truồng cảm giác kiểu không quen, thay đổi đột ngột khiến cô không đỡ nổi.
Tay cô lung tung vớ được vạt áo choàng của hắn mà kéo lấy che đi phần ngực của mình, đôi mắt hắn trợn tròn nhìn cô, khi này Lâm Nha Khiết hoàn toàn không để ý xung quanh cũng mặc kệ thái độ của hắn đang nhìn cô. Nhưng cảm thấy điều gì đó không đúng cô đưa mắt nhìn lấy cái cô tưởng là chiếc chăn để cô che thân mà tròn mắt nhìn xuống nơi men theo chiếc vạt áo lộ ra thân dưới của hắn không đàng hoàng ’ nhìn ’ cô.
– A đồ biến thái nhà anh TRẦN ĐÌNH HẠO.
Tuy tắm chung ngủ chung cũng làm chuyện có thể nói là thân mật nhất nhưng cô vẫn không thể xhapas nhận nổi việc cô và hắn … trên giường không đàng hoàng.
– Anh còn không mau che lại.
Lâm Nha Khiết nhắm chặt mắt lại nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh thứ đó, thật sự rất rõ nha. Cô muốn ní ra khỏi đầu mình nhưng thật sự đã nhìn qua ấn tượng vẫn mạnh mẽ không thôi, làm cô ngại muốn chết!
– Em nói tôi che lại nhưng tay thì không ngừng kéo áo tôi, em muốn gì thì nói trực tiếp với tôi, tôi ’ miễn cưỡng ’ đồng ý với em vậy.
Giọng nói cùng điệu bộ của hắn thực sự như bản thân của hắn bị chiếm tiện nghi vậy, nhưng thực chất chính là người áp đảo cô, cố tình để cô chiếm tiện nghi, mục đính của hắn chính là khiến cô trong thế bị động không thể kháng cự.
– Tôi … tôi trả anh đó.
Cô trực tiếp ném nửa cái áo khoác của hắn mà cô kéo được về phía hắn, cô nhanh tay choàng cái chăn lại thân mình lộ ra cái đầu nhỏ cùng với chiếc mỏ đang chu ra mà nhìn hắn, thân thể hắn đang dàn bị che đi bởi chiếc áo choàng, hắn chỉnh đốn lại tay cầm chiếc váy lụa xanh dương ánh mắt tiếc nuối không thôi.
– Cho tôi cái váy khác.
Trần Đình Hạo cười gian, hắn đưa chiếc váy lụa đến trước mắt cô mà nói.
– Một là em mặc nó còn không …
– Tôi không mặc nó đâu, cho tôi cái khác.
Lâm Nha Khiết chưa để hắn nói xong thì ngắt lời hét lớn muốn hắn làm theo ý mình bằng được. Nhưng đến vế sau của lời hắn nói khiến cô nín họng bất lực.
– … còn không em để y như thế ngủ cùng tôi, nhưng tôi không chắc mình có thể nhịn đến sáng được đâu, ít nhất em mặc cái này có thể khiến tôi cố chịu khổ mà ngủ một cách đàng hoàng.
– Tần Đình Hạo, anh nhớ lấy hôm nay, tôi … tôi sẽ không để qua đâu.
Lâm Nha Khiết cô giật lại chiếc váy lụa, gọn gàng mặc vào, giờ thì cô nhận thấy vì sau Trần Đình Hạo lại để mắt tới chiếc váy nằm trong vách tủ rồi. khoét ngực, hở lưng, phầm chân váy cao hơn đầu gối nhưng một phần lại là ren, lộ lộ hở hở hỏi xem đàn ông nào lại không thích, huống chi tên như Trần Đình Hạo này ép buộc bằng được cô mặc vào.