Chương 23: Giải thích
– Tôi nấu mì cho em ăn nha.
Hắn nhìn cô mong muốn được hồi đáp, Lâm Nha Khiết nhìn vào vết thương trên tay được xử lý, cô bị hắn hỏi không thể kìm được uất hận trong mình từ tối đến giờ.
– Tôi ăn rồi.
– Mì em nấu nó chưa được chín, còn có đồ ăn liền không tốt.
Lâm Nha Khiết nhìn hắn, ánh mắt không chút biểu cảm.
– Vậy anh muốn tôi đợi anh về nấu sao.
– Anh nhìn giờ này mấy giờ rồi, người làm cũng cho nghỉ rồi, tôi gọi điện cho anh thì không nghe máy, anh muốn tôi đợi anh đến 10 giờ rồi anh nấu cho sao.
Lân Nha Khiết vừa nói vừa không kìm được cảm xúc, nước mắt bất giác rơi xuống mu bàn tay trở nên nóng hổi lạ kì.
– Tôi để rơi máy trong xe không biết em gọi.
Lâm Nha Khiết nhìn hắn, cô không muốn nghe lời gắn nói nữa, nếu không nghe máy không chấp nhặt với hắn nhưng hắn cùng cô gái khác ôm ấp bên ngoài bị phóng viên chụp lại thì sao, không phải hắn ghét Lý Hướng Tuệ sao, không phải hắn đã hứa ở với cô sao.
– Anh đi ra khỏi phòng tôi đi, tôi không muốn nghe.
Trần Đình Hạo nhìn cô, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô khóc như thế này, hắn vội vàng ôm cô trong lòng, cảm thấy trong lòng không nỡ nhìn cô khóc.
– Giận cũng được nhưng em xuống bếp tôi nấu đồ ăn khác cho em.
– Không, tôi ăn rồi, anh ra khỏi phòng tôi ngay.
Cô ngồi dậy kéo hắn ra cửa nhưng với sức của cô làm gì được cơ thể to lớn của hắn, Trần Đình Hạo nhìn người phụ nữ cố chấp đang muốn đuổi hắn ra ngoài, đồ đạc trước cửa phòng cũng do cô nhém ra giờ còn không cho hắn ở với cô.
– Á…
Trần Đình Hạo thu tay lại làm cho Lâm Nha Khiết mất cân bằng ngã vào trong lòng hắn, ngay ngắn ngồi trên đùi hắn.
– Trần Đình Hạo anh có chịu đi không, tôi ghét anh anh thả tôi ra, tôi không thích người đàn ông như anh, anh thả tôi ra.
Lâm Nha Khiết không thích như vậy, hắn bên ngoài đi tiệc ôm người khác trong lòng giờ thì về đến nhà còn muốn bán lấy cô, cô ghét phải chịu cảnh như vậy. Đúng là cô ghen đó thì sao. Cô thích hắn đó thì sao.
– Không thích tôi.
– Đúng anh đi mà ôm Lý Hướng Tuệ đó, đừng ôm tôi tôi ghê tởm.
Hắn nheo mắt nhìn Lâm Nha Khiết vùng vẫy trong lòng hắn, hắn ôm Lý Hướng Tuệ khi nào, liền nghĩ thì nhớ đến, chính là lúc va chạm đó, nhưng sao cô lại biết.
– Tôi không ôm cô ta.
Lâm Nha Khiết bỗng sực người lại, cô dương đôi mắt ướt nhẹt của mình nhìn hắn, hắn nói hắn không ôm chứ hình của cô ta và hắn ở đâu ra.
– Anh còn chối, trên mạng phóng viên chụp lại hình của hai người đang ôm nhau trong bữa tiệc, chính anh anh còn chối.
Trần Đình Hạo nhìn cô gái nhỏ đã ngưng nước mắt, hắn dùng tay xoa đi vết ướt còn đọng lại trên khuôn mặt cô.
– Cô ta cố tình va vào tôi, tôi không có ôm.
Hắn lại đi nhiều lời giải thích với cô, hắn đây chính lần đầu, từ sau đêm hôm đó cùng cô quan hệ hắn liền không còn với người phụ nữ khác liên quan, hắn coi trọng cô, hắn muốn bao bọc cô cho riêng mình.
– va vào người.
– Ừm.
– Tôi đẩy cô ta xuống đất ngay sau đó, em yên tâm tôi cũng vứt luôn áo khoác ngoài rồi.
Đúng thật giờ cô mới nhìn trên người hắn chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng và cà vạt, nhưng cô vẫn còn giận, tại hắn mà cô giờ thì từ người cho đến tay bị nào là vết đỏ tím và vết thương tại hắn không về với cô làm ở nhà một mình cô có chút nhớ hắn.
– Sao rồi hết giận chưa.
– Em còn định ném đồ của tôi không cho tôi ở chung nữa sao.
Hắn ôm cô ngồi ngay ngắn ttrong lòng hắn, hắn vừa dỗ cô vừa chỉnh lại tóc tai của cô, khuôn mặt được hắn dùng tay lau qua nước mắt.
– Vết thương như tay em.
Hắn ngỏ ý muốn biết, như tay cô vết thương có như hắn suy đoán không.
– Do nấu mì đó, còn cay mắt nữa, anh biết tôi khổ sở như thế nào để nấu đồ ăn không, nó không ngon còn bị sống nữa.
Cô nhìn vết thương chỉ trích hắn tại hắn hết đó.
– Từ sau tôi nấu cho em ăn được không, em không cần tự mình nấu nữa.
Trần Đình Hạo tay vòng ra sau lưng giữ cô chặt vào mình.
– Không cần, anh chỉ tôi nấu mì ý đi, sau này anh có đi thì tôi tự mình làm.
Lâm Nha Khiết qua hôm nay không muốn mình trở nên vô dụng như vậy, nếu lỡ may… cô chỉ nghĩ nếu lỡ may hắn rời đi cô còn cố thể tự mình nấu mì mà ăn.