Chương 20: Đợi hắn
Cũng tầm 7 giờ Lâm Nha Khiết ôm bụng đói, cô đợi hắn về làm đồ ăn cho cô nhưng sao chưa có thấy đâu, ban trưa hắn cũng không có về cô chit ngồi dậy úp một bát mì với trứng trần để ăn, cô định làm lại món mì ý lúc sáng nhưng đã là theo từng bước của Trần Đình Hạo rồi nhưng không được, cô đảo hành cùng tỏi đều cháy khét, đến cả bò bămd và cà chua thì lợn cợn, ua vị nên nếm thì mặn chát, đến cả mì luộcj thôi vì không biết khi nào chín cô đến khi nó nhũn cả ra trông thực sự rất là ghê.
– Tối rồi hắn còn chưa về.
Cô không muốn điện thoại cho hắn, nếu điện cho hắn chắc chắn hắn sẽ trêu chọc cô cho xem, tên tự luyến đó cô thừa biết hắn sẽ nói gì nếu cô gọi cho hắn, cũng vì cái tôi cao đó của cô mà từ trưa cho đến giờ chỉ mới có một bát mì gói.
– Trần Đình Hạo anh còn không gọi điện nói tôi một tiếng.
– Anh định về không tôi đói.
Lâm Nha Khiết ngồi bật dậy, không cần hắn cũng được, cô có thể tự nấu được cho mình ăn, cô òn có thể nấu ngon hơn hắn nấu cho cô nữa.
– Xuống bếp trước đã.
Cả biệt thự lớn như Dạ Lâm chỉ có mình cô, bên ngoài Trần Đình Hạo cho người giữ nhất định an toàn cô không sợ.
– Làm lại món mì vậy.
Lâm Nha Khiết cô cũng chỉ thấy cách làm của món mì đơn giản còn có đồ đầy đủ không cần phải ra ngoài mua nên đành nấu lại món từng thất bại khi buổi trưa.
Tay cô bóc tỏi được vài nhánh nhỏ, đến hành cô chỉ hơi cay mắt nhẹ nhưng không như sáng nay, nghĩ mình đã tốt hơn nhưng khi đến băm hành và tỏi thì lại khác, thực sự cay mắt, Lâm Nha Khiết vì cay mắt mà không để ý đến con dao, vì đang giữ củ hành nên không cẩn thận cắt phải, khuôn mặt cô vì đau nên nhăn nhúm lại khó chịu, vết cắt cũng gọi là sâu nên máu chảy ra tức thì, tay còn lại dụi mắt vì cay nhưng tay khi nãy bóc hành nên càng cay hơn, khuôn mặt của cô tái lại khó chịu.
Đôi mắt theo bản năng mà tiết ra nước mắt, trước nắt cô là màn sương mỏng cay cay, tay cũng bị chảy máu, trong lòng có chút ấm ức khó chịu, cũng vì cơ thể còn vết đỏ tím của Trần Đình Hạo để lại mà cô không thể gọi cho Hân Hi đến nấu được, giờ thì hối hận rồi.
– hức… Trần Đình Hạo khốn kiếp, anh đừng có mà về đây nữa.
Nói như vậy thôi nhưng cô lại đi lên phòng lấy điện thoại, cô đây là đang tìm số của hắn gọi điện, cô tưởng hắn sẽ nghe máy nhanh như mọi khi. Hôm nay cô gọi hắn đến cả chục lần cũng không thấy phản ứng, tiêng ‘ tút tút ‘ vang lên mỗi lần cô gọi.
– … mong quý khách vui lòng gọi lại sau.
Lần này cô gọi hắn cũng không biết là lần thứ bao nhiêu, tay cầm điện thoại nhẹ nhàng đặt xuống giường, ánh mắt rũ xuống hiện lên chút tia buồn bã, đôi mắt long lanh tự như sắp khóc.
Lâm Nha Khiết cô không nói gì kể từ lúc đó, điệu bộ đi không giống hằng nhày, bước đi đều đặn trầm tĩnh xuống bếp, hộp y tế trên tủ bếp được cô lấy đi một băng cá nhân, cô im lặng nhòn vết thương như tay chậm rãi dán lại, nhìn như thớt hành và tỏi cũng được băm gần hết, cô chuẩn bị đồ để nâu ăn, tiếng ‘ xèo ‘ của chảo đã chín tỏi, cô không biết khi nào thì được nên chỉ đợi có chút mùi thơm của hành tỏi thì cho tiếp thịt bò và cà chua vào, nhìn không được mấy đẹp mắt nhưng cũng đỡ hơn ban chiều.
Mì cô cũng cho vào luộc, khi này cô cho luộc tầm gần 10 phú thì cho ra, cô nhớ hồi chiều vì luôc lâu hơn 10 phút đã mềm nhũn.
Phải hơn ba mươi phút mới xong, bề ngoài không đẹp mắt chút nào, cà chua và thịt lợn cợn nhưng tạm chấp nhận, mì cũng không còn bị nhũn nữa, gia vị có hơi nhạt vì cô sợ mặn như buổi trưa, coi thì cũng ăn được hơn chút.
Lâm Nha Khiết ăn xong cho qua bữa, cô thu dọn vật dụng nấu ăn xếp gọn vào máy rửa bát, thao tác nhanh nhưng đến chiếc chảo, cô sơ suất cầm lhair cán chảo không bọc gỗ còn nóng, vì đây là chảo gang nên vẫn còn nóng, đầu ngón tay bị rát đỏ ửng.
– Tần Đình Hạo, anh còn chưa về, tôi ghét anh đồ tồi.
Cô ấm ức từ nãy đến giờ mới bộc phát, khuôn mặt cau có, nước mắt không kìm được mà tôn ra, tiếng thút thít khó chịu của cô không thể nhịn được nữa, cô nhớ đến lời nói của hắn, hắn không bỏ cô mà đến gọi điện nói cho cô cũng không nói, đằng này cô gọi hắn gần ba mươi phút cũng không thấy phản ứng, cô không gọi hắn tự nấu ăn thì gặp chuyện này, đây chính là lầm đầu tiên cô trông chờ hắn đến như vậy.
– Hức… hức, Trần Đình Hạo đồ tồi nhà anh, anh còn chưa về hức hức.