Chương 9: Tâm sự cùng mẹ
Hoài An trằn trọc, suy nghĩ miên man. Adam thực sự nghiêm túc chuyện đưa cô sang Mĩ. Cô cũng không phải dạng phụ nữ trãi qua một lần đò đâm ra chán chường, buông thả bản thân vào các mối quan hệ gá tạm, không có tương lai. Song cô chưa chuẩn bị tâm lý để tái hôn. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và không đơn giản như Adam phân tích, cô sang Mĩ, như một bước ngoặc lớn đối với một người từ một quốc gia đang phát triển sang một quốc gia phát triển vượt bậc, cô sẽ tiếp cận nền văn hóa ấy ra sao khi nửa chữ tiếng Anh cũng không biết. Còn nữa, tình yêu, dù lớn đến đâu cũng không thể nhìn nhau mà sống mãi được. Kiếm tiền, lo cho cuộc sống để không bị lệ thuộc, không bị coi thường và không bị phân biệt chủng tộc ở xứ tư bản đó cũng là một điều đáng phải suy nghĩ, vốn ăn sâu trong máu của phụ nữ Việt Nam. Cô sẽ làm gì ở một đất nước mà cô chỉ biết qua Youtube, Tivi.
Hoài An từng nghe vài người hàng xóm kể về những hoàn cảnh tan vỡ nguyên nhân đến từ bấp bênh thu nhập, đàn ông đi làm, đàn bà ở nhà lo cho con. Dĩ nhiên ai cũng có trách nhiệm của mình trong gia đình, nhưng khi gánh nặng về cơm, áo, con cái,… bủa vây, việc nãy sinh các cuộc cãi vả diễn ra liên tục và dẫn đến li hôn. Không chỉ riêng Việt Nam mà cô tin ngay cả trong lòng nước Mĩ, hay các nước khác đều sẽ gặp phải tình trạng này.
Một điều đáng lo ngại nữa, Adam là người Mĩ, cô sinh ra và lớn lên tại Việt Nam, gia đình lại có truyền thống bộ đội cụ Hồ, những biến động lịch sử qua các thời kỳ chiến đấu chống Mĩ, xương máu các cụ còn nằm đó chưa rõ lai lịch, nỗi hận thù thấm sâu trong xương tủy, liệu rằng dòng họ cô có chấp nhận một người rễ mang quốc tịch Mĩ hay không. Nghĩ thế Hoài An rơi vào trầm tư.
Cô dự định sẽ về gặp ba mẹ vào cuối tuần, kể cho ông bà nghe về Adam. Sau đó sẽ đưa anh về ra mắt với gia đình. Theo Hoài An, gương mặt hiền lành và sự chu đáo của anh, chắc chắn sẽ không có ai nở ghét bỏ anh. Với cả ba mẹ cô làm cán bộ hưu trí, mang tư tưởng đổi mới chắc sẽ không bài xích người Tây như bà con dòng họ ở quê. Sau khi được sự cho phép của gia đình, cô sẽ kể cho Adam nghe về Công. Hoài An chợt lăn tăn: “Adam và gia đình của anh sẽ chấp nhận quá khứ của mình không?” “Con trai của họ còn là trai tân nữa”. Nhưng Hoài An lại nghĩ, với con người thấu hiểu của Adam và văn hóa cởi mở trong tình yêu, hy vọng anh sẽ dễ dàng chấp nhận quá khứ của cô. Có thể anh sẽ buồn một chút nhưng sẽ không quá ngỡ ngàng để tiếp nhận.
Cuối tuần, Hoài An về nhà trình bày với ba mẹ về những gì xảy ra ở X. Cô lắp bắp, bao suy tính trước đó đều quên bẵn đi. Hoài An nín thở, tự trấn an. Cô ngẫm lại, chắp nối từng sự kiện, để kể cho mẹ. Tất nhiên cô giấu kín về cái đêm gã Tánh giở trò đồi bại trong căn bếp.
“Thưa ba mẹ! Khi con ở X, có những chuyện không hay xảy ra với con. Con dường như tuyệt vọng. Riêng chỉ anh ấy – người đàn ông ngoại quốc con từng kể với mẹ là bên cạnh con, không xa lánh con. Anh ấy giúp con có thêm động lực vượt qua mọi chuyện. Con nghĩ âu cũng là cái duyên, cái số. Hai đứa chúng con tiếp xúc nhau lâu ngày và nảy sinh tình cảm trên mức bạn bè. Con biết dòng họ nhà ta căm thù người Mĩ. Con cũng biết khi kể cho ba mẹ nghe về anh ấy, mẹ sẽ lo lắng cho tương lai của con. Nên con trăn trở lắm. Con kể ra đây để hỏi ý ba mẹ, mong ba mẹ hiểu cho con. Cho phép con được yêu anh ấy. – Nói xong, Hoài An hồi hộp, hướng mắt nhìn nét mặt của mẹ, dò xét ý bà thế nào.
Mẹ của Hoài An chăm chú lắng nghe.
– Thế cậu ta có biết con từng có chồng hay chưa? Cậu ta có thắc mắc vì sao con bị chồng bỏ không? Hay ý cậu
ta thế nào?
– Con chưa kể cho anh ấy nghe về Công. Con sẽ kể vào thời điểm thích hợp mẹ ạ.
– Mẹ hiểu! Con còn trẻ lại chưa vướn bận con cái, trước sau gì con cũng phải đi thêm bước nữa để về già có người bầu bạn. Chuyện yêu đương của con, yêu ai ba mẹ không ý kiến. Nhưng con phải hiểu, phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng con ạ. Người xưa có câu ” không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông”. Lần này, con phải tìm hiểu anh chàng Adam cho thật kỹ. Một khi yêu, cưới, qua Mĩ sinh sống, ba mẹ không thể hỗ trợ con bất cứ điều gì. Rồi xảy ra chuyện không hay ba mẹ biết sống làm sao! Con phải suy nghĩ cho thật kỹ vào con nhé!
Hoài An choàng tay sang ôm lấy mẹ. Suýt chút nữa cô đã oà khóc lên.
Cuối cùng, chỉ có mẹ mới là người lo cho con vô bờ bến.