Chương 5: Lời đồn
Có lần, năm người phụ nữ đứng chống nạnh bàn tán chuyện anh bán chuyên trách xã cặp bồ với cô kế toán trường C. Y rằng vài ngày sau, cô vợ của anh ta dẫn theo ba người đàn ông xăm kín người, tẩn cô kia một trận thừa sống thiếu chết.
Từ nhiều vụ xảy ra đúng như lời đồn, họ nghiễm nhiên mặc định lời họ nói đích thị là chính xác. Quá đáng hơn, đều là thân phận phụ nữ, vốn đã khổ trăm bề, họ không muốn thấu hiểu nhau, thay vào đó họ buông lời chì chiết những người phụ nữ được cánh đàn ông tán tỉnh một cách tàn nhẫn. “Đồ n*ng l*n”, “Chắc ả đưa l*n ra để được chuyển về xuôi”,… đại loại như vậy.
Hoài An cũng nằm trong danh sách bị lôi ra bàn tán của đám đàn bà rỗi việc. Họ gặp Hoài An vài lần, phần ghen tị với nhan sắc của cô, phần lấy cô ra làm tiêu chuẩn so sánh. “Phải như con An trường mới gọi là đẹp”. Họ nói như thế không có ý tốt lành gì đâu. Sự đời, lòng ghen ghét của phụ nữ thường được biến tấu thành những lời hoa mĩ nhằm dấy thêm lòng đố kỵ của người nghe, rồi joj cùng nhau bới móc cái xấu ra bàn tan. Nhưng phải công nhận một điều, Hoài An thực đẹp, từ dáng vóc đến khuôn mặt, ăn nói lại nhỏ nhẹ, phụ nữ nhìn vào còn mê huống chi đám mày râu.
Trước người đẹp như vậy, vừa mới mẻ, vừa trẻ trung. Họ tự khơi dậy bản năng bảo vệ bồ hoặc chồng khỏi mối nguy hiểm tiềm tàng. Bởi chính họ hiểu chuyện trai trên gái dưới ở xứ này có thể xảy ra bất cứ lúc nào, cách tốt nhất là hạ bệ ngay từ đầu. Ngoài mặt họ lân la hỏi chuyện, chị chị em em ngọt sớt, sau lưng lại đồn cô cặp bồ với gã Tánh – Trưởng phòng giáo dục. Họ có lý do để nói. Thời buổi thi cử khó khăn, thế quái nào giáo viên các trường thừa ra lại đi hợp đồng với con nhỏ ất ơ nào. Trùng hợp tên Tánh có thói lăn nhăng, bị vợ bắt ghen tại trận vài lần. Ác thật! Tự nhiên Hoài An mang cái mác cướp chồng người khác.
Chưa kể đến hai tuần gần đây, từ dọc hành lang bên khu tập thể, họ thấy thằng Tây đẹp trai, cao to, da trắng ngày nào cũng kè kè Hoài An như con gà trống nhảy quanh gà mái khoe vũ điệu tán tính. Các bà được dịp xì xào: “Anh người Tây này chắc không biết cô ta cướp chồng người khác nhỉ. Chứ biết ai lại dính vào của hôi của thúi đó làm gì”. “Nhìn nó ưỡn à ưỡn ẹo với thằng Tây kìa. Sao mà ghét thế nhỉ”. Có người ác miệng hơn: “Con đó đúng dạng làm đĩ rồi. Trai Việt, trai Tây gì cũng không tha. Đẹp người mà nết như l*n”
Những đàm tếu, bêu rếu, xì xào truyền từ miệng người này sang miệng người kia, đủ to, đủ nhỏ, để theo Hoài An mỗi ngày. Cô nhận ra nhiều ánh mắt khinh bỉ, cả nụ cười mỉa mai của đám đàn bà dành cho cô. Buồn lắm! Trông Hoài An cười nói thế thôi, thực chất trong lòng buồn tới mức tưởng như không thể buồn hơn nữa. Nhưng con người ta, càng chứng minh mình vô tội càng bị hiểu lầm. Vì vốn dĩ người đời chỉ tin vào thứ họ muốn tin.
Đêm xuống, dưới chân ghế đá, lá Bàn rơi kín gốc cây. Lá có màu vàng thẫm, màu đỏ tía trên nền lát gạch. Adam ngồi cô độc. Anh vốn lành tính, ngại va chạm, những lời xì xào gần đây xoay quanh anh, đại loại như: “Thằng Tây này ngu thật, mê gái đẹp để rồi bị nó lừa”, “Chắc thằng Tây chỉ chơi con này qua đường. Bốn chín gặp năm mươi thôi”, “Hàng Tây thì biết rồi, chả dài và to, còn khỏe nữa. Con đấy chả lạy được Tây chơi”,… thi nhau bay tới tai anh, làm ngọn lửa trong anh bùng cháy. Adam nhìn sang khu hàng lan còn sáng đèn, giơ ngón giữa chỉ về phía họ, chửi thề: “Fuck you! Fuck you! Let me alone!”. Có lẽ anh nhận ra, Tiếng Anh không đủ thể hiện sự phẫn nộ, đám người ấy có nghe cũng chẳng thể hiểu anh đang chửi hay đang đùa. Anh chuyển sang nói Tiếng Việt. “Câm mồm vào và để tao yên!”. Thực ra, anh nói để xả cơn bực tức trong lòng chứ với chất giọng ồm ồm của anh dù có la hết sức cũng không vượt quá bảy mét.
“Đã đỡ hơn đôi chút!” Adam nhẹ người