Chương 32: Dừng lại
Quán ăn nhỏ của Hoài An vừa hoạt động lại không lâu cũng đành phải treo bảng “Chỉ bán mang về”. Hoài An gọi báo tin ấy cho Adam ngay khi vừa có chỉ thị 16. Nhưng Adam không có biểu hiện lắng nghe cô kể như mọi lần. Dường như ở anh, đang có một sự xao nhãng.
– Anh có chuyện gì không vui sao Adam?
– Hoài An! Anh có chuyện muốn nói với em!
– Chuyện gì vậy anh? Anh làm em hồi hộp quá?
– Mình dừng lại ở đây đi em. Thời gian qua, anh nhận ra, Hira mới là người phụ nữ mà anh yêu. Anh rất xin lỗi vì phải nói những lời này. Xin lỗi vì đã phản bội em. Anh mong em tha thứ và quên anh đi.
– Anh nói thật không Adam. Hãy nói là anh đang đùa với em đi.
– Là thật. Anh chưa bao giờ nói dối em điều gì Hoài An à. Anh đến Việt Nam là để tìm em, vì em giống với người phụ nữ trong giấc mơ của anh. Chính vì thế, tình yêu của anh dành cho em chỉ là nhất thời trong niềm vui sướng. Còn giờ đây, khi tiếp xúc với Hira, cô ấy đã cho anh hiểu thế nào là tình yêu đúng nghĩa.
– Vậy trước giờ anh chẳng yêu em sao. Tình cảm anh dành cho mẹ con em chỉ là thương hại thôi sao?
Adam chẳng nói gì. Anh vội cúp máy. Thật ra, để đưa ra được quyết định khó khăn này, Adam đã phải trằn trọc mấy ngày liền. Không phải anh hết yêu Hoài An. Tình yêu của Adam rất mãnh liệt và to lớn. Anh có thể chết vì cô hàng vạn lần. Nhưng chính vì yêu và nghĩ cho người yêu quá nhiều, anh không dám cùng cô đi hết quãng đời còn lại.
Phải hiểu rằng, tỉ lệ chữa thành công đôi chân của Adam và tỉ lệ thất bại nó mong manh lắm. Anh có thể bị liệt vĩnh viễn. Sẽ ngồi xe lăn cả đời. Không tự chủ được việc đại tiện, tiểu tiện. Càng không thể đem lại hạnh phúc cho người phụ nữ anh yêu. Adam tưởng tượng ra cảnh hai người ngồi bên nhau, trao nhau nụ hôn ngọt ngào mà anh chẳng thể nào điều khiển được phần dưới. Quả thật tàn nhẫn cho cả anh và Hoài An. Nghĩ thế, Adam mới có đủ sức mạnh để nói ra những lời không thật với lòng mình. Thà anh chia tay Hoài An trước, cô còn trẻ, lại là người phụ nữ tuyệt vời. Tuyệt nhiên sẽ sớm có một người yêu Hoài An nhiều như anh thôi. Bởi lẽ, sự dịu dàng, hiền hậu bên trong Hoài An, luôn dễ dàng cảm hóa trái tim của một người đàn ông từng trãi.
– Bác sĩ, tôi đồng ý phẩu thuật.
– Được. Vậy anh hãy kí vào bản cam kết này. Chúng tôi sẽ kiểm tra sàn lọc một lần nữa và lên lịch điều trị cho anh.
…*******…
Không thể tập trung tinh thần vào việc gì được. Hoài An cầm điện thoại gọi cho Adam, đều bị anh tắt máy một cách phũ phàng. Cô suy nghĩ miên man. Tại sao anh lại đường đột chia tay cô? Gần đây anh vẫn vui vẻ khi gặp cô kia mà. Hoài An muốn biết sự thật. Adam đang giấu ghiếm cô điều gì chăng? Hay tình cảm của anh trước nay đều là giả dối. Hoài An gửi một loạt tin nhắn cho Adam. Tất cả đều ở chế độ “đã gửi”. Qua vài ngày nó vẫn y như vậy. Adam chẳng hề đọc lấy nó.
Hết Tết, Hoài An có tin vui, cô nhận được quyết định trúng tuyển viên chức tại một trường học gần nhà. Đi làm, có thu nhập, cuộc sống hai mẹ con dần thoải mái hơn. Bởi đóng cửa quán ăn vài tháng trời, cô chẳng có dư đồng nào để mua sắm quần áo mới cho con. Quần áo của nó đã mất đi độ mềm của sợi vải và dễ bị rách tơi ra mỗi khi Minh cử động mạnh. Và, đối với những người yêu nghề như Hoài An, được đi dạy đó là sự thỏa mãn niềm đam mê vô bờ bến.
Tháng Tư, dịch lại bùng phát mạnh, học sinh quay trở lại với việc học trực tuyến. Cuộc sống hai mẹ con trở nên chật vật khi Minh cũng ở nhà. Hoài An phải cân đối giữa việc dạy học và chăm sóc con. Cuộc sống mẹ đơn thân thật bận rộn làm cho Hoài An thật sự quên đi người đàn ông cô từng yêu thương.
Vào một đêm, chẳng biết cơ man nào, Hoài An nằm mơ thấy Adam. Trong giấc mơ, Adam mắc bộ đồ Pijama màu xanh nhạt, dáng dấp nom gầy guột lắm. Nhất là đôi chân teo quắp lại. Anh đứng trước cổng cầu xin cô lắng nghe anh giải thích. Nhưng khi cô tiến lại gần anh thì Adam lại càng cách xa cô. giữa họ như bị một thế lực vô hình nào đó kéo ra xa khiến cô không thể nghe được anh đang nói gì.
Tiếng chuông điện thoại reo lên. Hoài An bừng tỉnh. Là Kaytlyn. Thật ngạc nhiên khi Kaytlyn đã kết hôn và định cư bên Mĩ gần một năm. Vậy mà không hiểu vì sao cô ấy lại gọi cho Hoài An vào lúc nửa đêm như thế này.
Thì ra, ngày hôm qua, Kaytlyn cùng chồng đến thăm một người bạn ở bệnh viện. Vô tình, cô ấy nhìn thấy Adam đang tập đi ở phòng vật lý trị liệu. Ban đầu Kaytlyn không tin vào mắt mình. Adam mà cô biết đâu có gầy gò và râu tia xòm xìa như thế. Cho đến khi Kaytlyn tiến lại gần thì mới xác định người đàn ông đó chính xác là Adam.
Hai người họ ngồi trò chuyện khá lâu. Trong mắt Kaytlyn lúc đó, Adam thật mâu thuẫn và hèn nhát. Cũng đúng thôi, điểm yếu lớn nhất của con người là tình yêu. Người ta, khi yêu có thể mạnh mẽ mà cũng có thể yếu đuối. Trong trường hợp của Adam, anh yếu đuối đến hèn nhát, không dám đối diện với Hoài An. Nhưng khi ca phẩu thuật thành công, tức là khả năng đi lại sẽ ổn định trong nay mai. Adam không thể cứ trốn chạy trái tim mình như thế được. Lăn tăn mãi, cuối cùng Kaytlyn cũng đành gọi cho Hoài An.