Chương 30: Mẹ không đồng ý!
Điều đầu tiên Adam làm khi vừa bước chân vào nhà là cầm điện thoại gọi cho mẹ con Hoài An. Họ buôn chuyện suốt vài tiếng đồng hồ. Khoảnh khắc thấy mặt nhau, cả hai đều mừng rỡ. Anh vui đến nỗi như muốn bay sang bên kia điện thoại, ôm chặt mẹ con cô trong vòng tay. Rồi Adam lại hóa thành mèo, gà, chó,… đủ các loại con vật trên thế gian để làm trò. Tiếng cười của đứa bé giòn tan, văng vẳng khắp nơi dù bây giờ đã là mười một giờ đêm.
Người mẹ quan sát con trai rũ bỏ thân phận cao quý của nó để làm trò hề rồi lại nghêu ngao hát ru đứa trẻ ngủ, giống hệt cha của nó ngày xưa. “Sao hai bố con nó giống nhau thế!”. Nhìn Adam hạnh phúc bên gia đình nhỏ của nó. Bà lại nhớ đến chồng của bà ngày xưa. Bà chợt thấy đau nhói. Giá như không vì lời thề gia tộc, giá như bà không mang họ Scott thì cuộc đời bà có lẽ đã hạnh phúc cùng ông trên chiếc xe bán bánh mì.
“Bây giờ bà đã già, cuộc đời bà không đuoejc hạnh phúc trọn vẹn. Thì con trai bà – Adam, nó phải hạng phúc”. Nghĩ như thế, trong lòng bà có một sức mạnh vô hình dẫn bà lên cầu thang, tiến vào phòng của con.
Nhưng có ai ngờ rằng, suy nghĩ ấy chợt vụt tắt. Bởi tối đêm hôm đó, hai người giúp việc hẹn hò trong chuồng ngựa. Một chiếc đèn dầu rơi xuống đống cỏ khô trong lúc họ mây mưa và ngọn lửa bùng cháy ngay tức thì. Trời lại nổi gió lớn khiến ngọn lửa cháy lan sang nhà kho. Ông quản gia già và một vài người đàn ông da đen cuống cuồng nối đường ống vào vời nước nhưng không thấm thía vào đâu. Hai mươi phút sau có xe cứu hỏa đến, đám cháy được dập tắt. Nhà kho và chuồng ngựa chỉ còn lại cái cột đen xì giữa đống tro tàn.
Mẹ của Adam trước đó đã nao núng, muốn con mình hạnh phúc bên gia đình của nó. Không ngờ đám cháy làm bà hoảng sợ mà tin hơn về lời thề. “Sao mọi chuyện lại trùng hợp tới vậy! Có khi nào dòng tộc đang cảnh cáo bà?” Sự chuyển biến cả về không gian lẫn suy nghĩ đẩy bà vào mớ hỗn độn. Bà ngồi một mình trước thanh gươm máu, thủ thỉ vài ngày như vong nhập.
Thứ Tư, Adam rất vui khi mẹ đã lấy lại tinh thần. Bà ra ngoài vườn đi dạo. Nhìn thấy rất rõ những tàn tro xám trên nền cỏ xanh. Quay sang quản gia, bà ra lệnh cho ông xây dựng lại nhà kho và chuồng ngựa. Bà cũng tự tay tuyển chọn những con ngựa giống tốt nhập từ nước ngoài. Mọi thứ trở lại bình thường. Nhưng bất ngờ hơn, bà mời Hira – con của một người bạn đến sống trong dinh thự. Mục đích là để giới thiệu cho Adam.
Anh chẳng bèn lòng. Có lần anh quỳ dưới chân mẹ, tâm sự với bà rằng, anh đã yêu Hoài An quá nhiều, đến nỗi chỉ có cái chết mới chia cắt được tình yêu của anh. Adam cầu xin mẹ cho anh được yêu Hoài An và đón mẹ con cô ấy sang Mĩ sinh sống. Nhưng mẹ của anh nhất quyết không đồng ý.
– Nếu mẹ không cho con cưới Hoài An, con sẽ độc thân đến già. Gia tộc Scott sẽ kết thúc tại đây.
Nói xong, Adam cũng tự thấy mình trẻ con. Anh không thể hiểu vì sao mẹ lại có thành kiến như thế. Cho dù gia tộc đã từng bị phản bội không có nghĩa Minh sẽ như thế hoặc anh và Hoài An có thể sinh thêm một đứa con nối dõi khác.
– Con có hiểu mình đang nói gì không? – Người mẹ tròn mắt nhìn anh.
Adam thở dài. Anh phản ứng như thế cũng có lý do. Anh là dân kinh doanh lại đang sống trong thời kỳ hòa bình. Trong anh không thể hiểu được những gì đã xảy ra trong giai đoạn chiến đấu của tổ tiên và khi anh trở thành một thầy giáo ở một quốc gia cũng hòa bình, tự do không kém quê hương anh, Adam chẳng còn mùi mẫn đến trọng trách của một người nối dõi gia tộc Scott.
Adam không muốn nói thêm nữa. Anh nằm xuống giường và đắp chăn che phủ mặt. “Thôi mẹ ngủ đi, con mệt rồi”.
– Nếu con nhất quyết lấy con bé đó, chúng ta sẽ bị gia tộc nguyền rủa. Con không thấy vụ cháy ở nhà kho diễn ra quá đúng lúc sao?
– Vậy thì con sẽ chẳng cưới ai hết. Sẽ chẳng có ai bị trừng phạt ở đây cả. – Lần đầu tiên, anh cãi lời mẹ.
Adam vốn rất yêu mẹ, chưa bao giờ anh làm trái ý bà, vì đối với anh mẹ là người phụ nữ thông thái, hiền hậu và yêu anh vô điều kiện. Tại sao lần này mẹ không hiểu điều anh muốn là gì. Việc bà mời Hira đến nhà, rồi kiên quyết cấm cản tình yêu của anh thực sự làm anh cảm thấy bị tổn thương nặng nề. Trong hoàn cảnh này, anh đang giận mẹ nhưng một sự thật là, anh không thể từ bỏ một trong hai người. Giá như lúc này có ai cho anh lời khuyên, một giải pháp mà vừa có sự chấp thuận của mẹ mà vừa không làm ai bị tổn thương.