Chương 28: Tha thứ
Ồ! Hóa ra dịch đã về đến thành phố – nơi Hoài An sinh sống. Từ ngày sinh con, ngoài việc đi chợ, chơi cùng con, lâu lâu dẫn con đi tiêm chủng, Hoài An chẳng đi đâu để mà nắm rõ dịch đã tràn về một tỉnh lẻ nghèo.
“Cái bệnh này nó hay thật chị nhỉ? Tiếp xúc sơ sơ mà cũng bị lây. Lây nhanh khủng khiếp. Em có ông bác sống ở nước ngoài, ra đường không đeo khẩu trang, bị nhiễm covid. Ngặt nỗi ông có bệnh nền. Thế là chết trên đường đi bệnh viện. Ở mình còn đỡ, chưa có ai chết chứ nước ngoài chết như rơm như rạ”
Nghe người lái xe nói, Hoài An liền nghĩ ngay đến Adam, khi mà anh đang chăm mẹ bị bệnh, lại còn sống trong vùng nguy cơ lây nhiễm cao. Đột nhiên ruột gan Hoài An nóng bừng bừng như lửa đốt. Cô gọi điện thoại cho Adam. Không một ai nhấc máy. Lòng Hoài An càng thêm bất an. “Adam! Anh bây giờ thế nào?”
Linh cảm của phụ nữ như giác quan thứ sáu. Ở bên kia bán cầu, căn bệnh này chả ai dám lại gần ai, bệnh viện thì quá tải. Adam chăm sóc mẹ được nửa tháng tại nhà và khi bà dần hồi phục, test dịch cho ra kết quả âm tính. Thì Adam lại bị lây nhiễm và đang nằm lã tại phòng riêng. Bởi vậy anh chẳng thể nào nghe thấy tiếng gọi tha thiết của Hoài An.
Chiếc xe tiến sâu vào trong hẽm. Người tài xế chỉ tay về phía trước, nói:
– Khu này bị phong tỏa rồi chị ạ, người ta giăng dây kín hết rồi. Không đi được nữa đâu.
Hoài An ôm con xuống xe, hỏi xung quanh hàng xóm mới biết. Thì ra, ba của Công bị nhiễm Covid từ một nguồn lây nào đó không xác định rồi lây cho cả gia đình. Ba mẹ Công điều trị ở bệnh viện Huyện. Còn Công bị nặng hơn nên được chuyển sang bệnh viện Lao cách đây ba hôm. Hàng ngày bác sĩ phải truyền đủ loại thuốc kháng vi-rút và cho thở Oxy liều cao. Người hàng xóm còn quơ tay, miêu tả hai lá phổi của Công đều đông đặc như cục thạch dừa. “Bệnh tình nó nặng lắm. Có khi không sống nỗi. Rõ tội! “
Hoài An đứng thừ ra, nhìn mãi vào ngôi nhà gắn biển cách ly màu dỏ tươi như màu máu. Không ngờ, thời điểm dịch căng thẳng. Một tấm biển bé tí, vô tri lại có thể làm người ta thấy hãi hùng.
Phía Tây, mặt trời chầm chậm chìm dần sau dãy núi, những vệt nắng cuối ngày quét trên đám mây, trải màu tím biếc. Hoài An ngồi trên xe quay trở về. Thời gian cứ thế trôi đi, chiếc xe chạy êm đến nỗi không gian như tĩnh lặng, đứa bé cũng hiểu chuyện mà ngủ say giấc trong vòng tay của mẹ nó. Hoài An suy nghĩ miên man về dĩ vãng đã qua. Giờ đây, cô đã có hạnh phúc mới, một gia đình ba người là Adam, cô và Minh. Có thể mẹ của Adam chưa chấp nhận mẹ con cô, nhưng Hoài An tin chuyến về nhà này, Adam sẽ có sự cho phép của mẹ. Trái ngược với cô, Công bị vợ bỏ, xa con, mạng như ngọn nến lay lắt trước gió.
Muốn hay không muốn, mỗi lần nghe về người đàn ông ấy, Hoài An vẫn trằn trọc. Chính cô cũng khó hiểu cho cảm xúc của mình? Cô đã từng rất hận Công, đốt đi tất cả những gì liên quan đến Công. Rồi lại muốn mặc kệ khi Công muốn nhìn mặt con. Những suy nghĩ hỗn tạp, đan xen, chồng chéo khiến Hoài An khó phân định. Nhưng rõ ràng thời gian trôi qua, nó làm mờ đi tất cả những vết hoen ố trong quá khứ. Công đã ân hận và nhận hình phạt thích đáng cho lỗi lầm anh đã gây ra cho cô. Thực ra, hình phạt ấy không đến từ pháp luật mà là từ toà án lương tâm của Công. Nên hôm nay, Hoài An không có lí do gì mà không thể tha thứ cho Công nữa. Người xưa vẫn nói: ” Đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh kẻ chạy lại” Công xứng đáng được tha thứ.
Tuy nhiên, làm sao để Công gặp Minh được đây? Công đang điều trị trong bệnh viện Lao – khu điều trị dành cho những bệnh nhân nặng. Khu ấy thường cho một đến hai người nhà vào chăm sóc. Hoài An tưởng tượng ra cảnh Công nằm trên giường bệnh với mớ dây truyền chi chít trên tay và mũi. Nhưng hoàn cảnh Công hiện tại còn ai bên cạnh nữa đâu. Cũng chẳng biết Công đủ tỉnh táo để mà nhìn mặt Minh không nữa. Nghĩ thôi, nước mắt Hoài An lăn dài trên má.