Chương 18: Đánh nhau
Trăng tròn, Adam về nhà muộn, đèn đường vụt tắt nhường cho ánh Trăng sáng ngời trong đêm. Anh rón rén bước lên từng bậc thang. Đến đầu cầu thang, Adam chợt dừng lại. Anh thấy Hoài An đang ngồi ngắm Trăng dưới sân làm anh nhớ về đêm Trăng tròn trên đồng thảo nguyên. Anh và cô đã từng có những giây phút yên bình, yêu thương là thế. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.
– Em! Mở cửa cho anh vào được không.
Cửa mở “Sao vậy Adam? Anh chưa ngủ sao?”.
– Anh thấy em ngồi một mình, anh cũng muốn ngồi cùng em.
Nghe giọng của Adam, cái thai đang ngủ im lìm bỗng cựa quậy. Hoài An vô tư khoe với anh.
– Ôi trời! Đứa bé nghe giọng của anh liền đạp này.
– Thật sao! Điều này có nghĩa là gì?
– Chắc nó thích nghe giọng của anh.
Thế rồi, Adam chợt thích thú, anh quỳ xuống trước Hoài An thủ thỉ. Quả nhiên, đứa trẻ lại đạp thùm thụp liên hồi làm cô giật người. Hoài An nắm tay Adam đặt vào bụng mình. Cái bàn chân nhô lên, chuyển động quanh rốn. Mắt Adam tròn xoe, miệng cong lên. Khuôn mặt anh chợt thơ dại, hiền ngây như đứa trẻ khi phát hiện ra một điều mới thú vị. Hoài An đưa bàn tay nhỏ nhắn vuốt nhẹ mái tóc vàng của anh. Những giây phút ấy, tự nhiên mang lại cho Adam một cảm giác bình yên kì lạ, như thể đứa bé là con của anh. Nhưng sau đó, anh lại không muốn nó tái diễn và giật phắt mình khi nhớ rằng, cái thai là của người đàn ông khác. Adam vội bỏ đi.
Song từ khi cảm nhận cú đạp rõ ràng ấy trong lòng bàn tay. Lòng Adam xuất hiện hai luồng cảm xúc đan xen, giằng xé, vừa thương, vừa buồn. “Mẹ con cô ấy thật sự đáng thương”. Adam nghĩ thế. Hôm sau, Anh đi làm về, mang theo nhiều loại thuốc bổ, sữa dành cho bà bầu và cả hải sản tươi sống, anh bảo: “Trông em ốm quá, anh mua cho hai mẹ con tẩm bổ. Phụ nữ mang thai, đủ chất thì thai nhi mới phát triển tốt được”.
Dăm ngày sau, Kaytlyn về nước một thời gian. Vắng người yêu, Adam tranh thủ hì hục làm bếp, nấu đồ ăn cho Hoài An. Xong bữa, anh giúp Hoài An dọn dẹp, rửa chén còn cô gọt hoa quả. Anh ngồi bên cô, nhìn ra ngoài mái hiên, nơi những hạt mưa nặng trịch rơi xuống và hỏi: “Chồng em đâu?”. Hoài An im lặng. Adam lại hỏi, ánh mắt dò xét: “Anh ta có biết em mang thai không?”. Lúc này Hoài An lặng lẽ tràn nước mắt.
Tối tháng Mười một, sấm chớp nổi lên, gió từ đâu thổi về, cuốn tung những chiếc lá khô lên không trung rồi rơi từ từ rơi xuống mặt đất. Vài giây sau, trời đổ mưa. Tí tách, tí tách ngoài hiên. Chín giờ, mưa tạnh dần, Hoài An ngồi trước nhà chờ Adam. Bỗng trước mắt cô, cái bóng đen ngòm sau cánh cổng, dáng người đàn ông thật quen thuộc. Là Công. Không ai khác ngoài Công. Anh ta đến từ bao giờ? Hoài An như hoá đá trên chiếc ghế. Cô nhớ lại cái đêm đầy ghê tởm. Khuôn mặt của Công hiện lên trong ánh đèn vàng mờ, cô bị anh cưỡng hiếp. Rồi cả cơn ghen của Lan. Sự đặt điều nửa thật nửa giả đã giết chết tất cả dự định, hy vọng của cô và Adam. Hoài An vội kéo rèm cửa.
Công vẫn đứng bên ngoài, ướt sũng và nồng nặc mùi rượu. Cho đến khi Adam trở về, anh chợt nhìn thấy bóng một người đứng im như tượng trước cửa. Adam bước nhanh tới, nhận ra trong bóng đêm chập choạng, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề có gương mặt đau đớn nhìn vào cánh cửa đang khép chặt. “Sao anh ta lại đứng đây vào giờ này nhỉ”. Adam nghĩ và lập tức hỏi:
– Anh tìm ai? Có cần tôi giúp gì không?
Mắt Công rươm rướm, nổi lên những điểm sáng trong mưa.
– Tôi muốn gặp Hoài An.Anh là ai? Anh tìm cô ấy có gì không?
Công không trả lời. Adam đành gõ cửa, gọi lớn: “Hoài An ơi, có người tìm em này!” Cái sự bí hiểm của Công khiến Adam nghi hoặc. “Hay anh ta là chồng cũ của Hoài An nhỉ. Cái gã mà trong giấc mơ luôn nhìn anh cười nhếch miệng, hắn đành đoạn để mặc Hoài An tự sinh tự diệt với cái thai ngày một lớn lên. Mà phụ nữ sinh nở như bước vào cửa tử. Muôn vàn bất trắc có thể xảy ra. Hắn cũng nỡ lòng phũ bỏ giọt máu của mình. Một sinh mạng vô tội đến anh còn thấy thương yêu khi nghe nhịp tim của nó đập vang trong bọc ối. Hắn là thằng đều cáng”. Nghĩ thế, Adam liền nắm cánh tay Công, xua đuổi.
– Anh đi về đi. Hãy để Hoài An được yên.
Công quỳ xuống, hét lớn:
– Hoài An! Tại sao em giấu anh về con của chúng ta.Đèn đêm hắt xuống đường, chập chờn làm người ta thấy ớn lạnh. Hoài An cố thủ trong nhà, đứng yên phăng phắc nhìn ra qua kẻ hở của rèm cửa.
– Anh về đi. Hoài An không muốn gặp anh. Anh không hiểu điều đó sao. – Adam gằng giọng
– Mày là thằng nào mà dám can thiệp vào chuyện vợ chồng tao.
– Tao là chồng của cô ấy, là cha của đứa bé. Được chưa?! Giờ thì mày hãy cút đi. Đừng để tao phải đấm vào mặt mày. – Ít ai thấy Adam giận dữ bao giờ, nay bỗng hóa thành con thú, phùng mang, trợn mắt sẵn sàng lao vào cắn xé kẻ nào xâm phạm lãnh thổ.
Lời nói của Adam như tiếng sét ngang tai mà cũng thật nhảm nhí. Cái thai đích thị là của anh. “Thằng chó! Mày nói cái gì vậy hả?” Công giơ nắm đấm, quơ vào mặt Adam. Nhưng nhanh hơn sóc, Adam thoắt cái đã tóm gọn cánh tay Công, bẽ ngược về sau. Trong anh trào lên một sự căm phẫn khôn tả. Bàn tay rắn rỏi đang sẵn thế thượng phong, Adam tát Công vài cái trời giáng. Cảm giác vừa thỏa mãn nỗi căm hờn của anh, vừa thay Hoài An dạy dỗ tên chồng tệ bạc. Công nằm xấp dưới đất, như con chuột ướt sũng giữa đường. Hốt hoảng, Hoài An chạy ra ngăn Adam lại. “Em xin anh, đừng đánh nữa! Anh ấy sẽ chết mất!”