Chương 15: Chấm hết
– Ông ấy hôn mê trở lại từ đêm hôm qua. – Dì Tristina vừa nói vừa lau hai hàng nước mắt lăn trên má. Có lẽ dì
đã khóc rất nhiều. Hai mắt sưng lên và đỏ ngầu thế kia. Dì cầm tay Adam:“Adam ơi, hãy gọi ông ấy đi vài tiếng đi con. Mấy ngày liền ông ấy luôn nhắc đến con đó“
Adam lưỡng lự, dù chuẩn bị tâm lý trước nhưng vẫn có một thứ gì đó khiến anh khó nói thành lời.
– Dì xin con đấy! Ông ấy không thể trụ lâu hơn được nữa đâu Adam. Ông ấy chỉ đợi mỗi con thôi.
Thôi thì “nghĩa tử là nghĩa tận”. Adam miễn cưỡng ghé vào tai ông, chậm rãi nói:
– Bố ơi! Con là Adam Walter đây! Con đã đến bên bố rồi đây! Bố có nghe thấy con nói gì không!…Khi bàn tay anh chạm vào tay bố, có một cảm giác kỳ lạ dâng lên. Là tình máu mủ ruột rà, là sự thương cảm tột độ. Nước mắt anh tự nhiên rơi xuống ướt thấm đẫm tấm nệm.
Quả nhiên, Adam vừa dứt lời gọi, như một phép màu xảy ra, người đàn ông đang trút hơi thở yếu ớt, sức tàn kiệt lực, sắp sửa ở cửa tử trước đó được vợ gọi vẫn không hề chuyển biến thì giờ bỗng khẽ động đôi mắt, rồi từ từ mở ra. Ánh mắt của ông hướng về người con trai duy nhất. Khuôn mặt mà ông mong chờ, đang đứng trước ông. Ông nhớ lại, lần cuối ông thấy Adam là lúc ông vào tù, anh chỉ là đứa trẻ đứng ngang hông, nhìn ông qua song sắt. Đôi mắt ấy, vừa căm phẫn, vừa hả hê trước mức án tù của ông. Nay anh đã lớn tướng, là một người đàn ông thật thụ. Ông đưa bàn tay run run sờ vào má Adam. Trong vài giây thôi, sức ông không đủ để giữ tay lâu hơn được nữa. Nước mắt ông chảy ra và miệng nở nụ cười hạnh phúc. Đó cũng là lúc thiết bị vang lên một tiếng “Bíp” dài. Lạnh lẽo đến đáng sợ.
Bố của anh đã ra đi mãi mãi. Adam nhìn bố lần cuối trước khi người nhân viên đẩy linh cửu của ông vào đường hầm hỏa táng. Dì Tristina gào khóc trong lòng của Adam. Anh và dì đều ý thức rõ, vài giây nữa thôi, lửa trong lò sẽ bừng cháy. Đời người chỉ còn là nắm tro tàn được cất cẩn thận trong lọ gốm trắng tinh. Một phần thi thể của ông sẽ được chôn dưới gốc cây sồi sau vườn. Một phần được rãi trên dòng sông Corolado, chảy ra biển lớn. Đấy là những gì một kiếp người trãi qua, như quy luật bất di bất dịch. Sinh ra, lớn lên, sống với bao nhiêu niềm vui, nỗi buồn, với khát khao, hy vọng,… và vĩnh viễn trở thành một phần của tự nhiên.
Dây dàn violin réo lên bản nhạc da diết, như lời vĩnh biệt tiễn con người về với Chúa trời. Trong khoảnh khắc biệt
li ấy, Adam thấy lòng mình càng thêm nặng trĩu.
… *************…
Một tháng trôi qua, Hoài An bừng tỉnh. Đôi mắt chớp chớp mở ra. Cô lờ mờ thấy gương mặt của mẹ. Hoài An với tay gọi bà:
– Mẹ ơi!
– Mẹ đây con! Con của mẹ đã tỉnh lại rồi! – Đôi môi nhợt nhạt của mẹ mấp máy trước mắt cô.
Hoài An bật khóc lớn.
– Sao lại ra nông nỗi này hả con!
Hoài An không muốn nhớ lại những gì đã diễn ra, kể cả việc cô quyết định chọn cái chết để quên đi tất cả.
– Tại sao con lại ở đây? Ai đã đưa con vào bệnh viện vậy mẹ?
– Là đồng nghiệp của con. Mẹ nghe cô ấy kể lại. Cô ấy và cậu Adam đã đưa con vào bệnh viện. Cậu ấy cũng là người hiến máu cho con. Nhưng từ lúc mẹ đến thì không thấy cậu Adam đâu cả. Gần một tháng con hôn mê trong bệnh viện, cậu ta cũng không hề đến đây một lần nào. “Anh ấy ghê tởm mình đến vậy sao?” Nghĩ thế, Hoài An thở dài. “Ừ! Anh ấy có quyền ghê tởm mình”. Cô nhớ lại cái đêm hôm ấy, Adam đập đùng đùng vào cửa, cảm tưởng rằng, cơn uất hận của anh chỉ cần trông thấy cô, sẽ bóp nát cô ngay tức khắc. Rồi cô lại nhớ đến cảnh Adam nghe về Công, đôi mắt thất thần của anh, đầy đau đớn. Hoài An hiểu và không trách anh được. Nhưng anh bỏ đi biền biệt, không hồi âm, không nhắn nhủ, có chăng quá lạnh lùng với cô không. Hoài An chợt thấy tủi thân đến lạ thường. “Thôi kê anh ấy!”
Vài ngày sau, Hoài An được phép xuất viện. Cô quay đầu lại nhìn không nỡ rời đi. Cô hy vọng, Adam sẽ suy nghĩ lại mà quay về tìm cô. Song cái tôi và lòng tự ái luôn nhắc nhở trong đầu rằng từ nay sẽ không liên lạc gì với Adam nữa. Đó cũng chính là cách bảo vệ bản thân không bị tổn thương.
Hoài An rút sim trong điện thoại, ném nó vào trong thùng rác. “Vậy là hết!”