Chương 10: Đêm nghiệt ngã
Lan lớn hơn Công tám tuổi, vẻ ngoài không bắt mắt, làn da đen nhẻm, răng khểnh. Bù lại Lan có đôi mắt biết cười, lúc nào cũng lúng la lúng liếng. Nhìn chả ai nở ghét bỏ. Lan lại còn biết cách ăn mặc, lại khéo mồm khéo miệng nên được lòng mọi người xung quanh.
Nhà Lan giàu có nhất khu phố, cha mẹ là dân kinh doanh thành đạt. Hai người anh rễ cũng là giám đốc công ty lớn.⁹Từ cái lẽ đó, mấy bà hàng xóm mặc định Công là thằng đào mỏ, ăn bám nhà vợ. Có ai mà ngờ được, cái thằng bị khinh rẻ, bị cười nhạo là kẻ bị gài bẫy.
Năm ngoái, Lan chuyển công tác về ngân hàng T làm việc, chức vụ trưởng phòng. Nhìn thấy vẻ lãng tử của Công, Lan mê mẫn ngay. Cô cũng tìm hiểu về Công. Nghe anh đã có vợ nên chuyển sang quen tên Vương giám đốc điều hành. Hắn một đời vợ, kiêu ngạo lại còn mê gái. Lan quen hắn được vài tháng thì đứt gánh. Rồi chuyển sang yêu một gã tên Phong, được vài tháng thì phát hiện gã này đang cặp bồ với một người khác, thế là chia tay. Sau đó Lan quen một tên làm cùng công ty của ba, nhưng cái tên ấy không thể nào làm cô thôi nghĩ về Công được. Chia tay vài lần, Lan nghĩ, đàn ông vốn là những thằng dựa vào “cây hàng” rồi tung hoành ngang dọc, không có thằng nào chung thủy cả. Đã vậy, Lan phải dựa vào bản thân để chiếm được người đàn ông cô yêu. Vậy là Công bị gài thuốc vào đêm sinh nhật.
Cưới nhau, sinh con, ở nhà vợ, Công tự biết thân biết phận mình. Nghe hàng xóm nói ra nói vào, anh chỉ biết làm lơ. Nghe mãi thành quen. Song cái mâu thuẫn giữa Lan và Công không thể hòa giải được khi cái tôi của thằng đàn ông bị vợ chà đạp không khác gì giẻ rách. Lần ấy, Công tát cho Lan một cái rõ đau nhưng Lan cứ lôi bé Bống ra hù dọa, buộc Công phải xuống nước. Đã vậy, lại còn cái tính đa nghi, suy diễn, ghen tuông,… bao nhiêu cái nết xấu của đàn bà, Lan đều hội tụ đủ. Bao phen Công phải muối mặt xin lỗi đồng nghiệp vì thói đa nghi của vợ.
Chán! Chả buồn nói nữa. Công lang thang ở quán Bar, hôm ngủ nhà mẹ ruột, hôm ngủ ở khách sạn, hôm ngủ nhà bạn thân. Dần thành biệt danh Công nát rượu.
Đêm nay, Công ngồi lì trong quán Bar, một mình uống cạn ly này tới ly kia. Anh nhớ về Hoài An. Người ta thường nói: “Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở”. Thật vậy, Hoài An như một câu chuyện đẹp đẽ, mới nửa đường đã phải cắt ngang để lại bao luyến tiếc. Ở đời dễ gì tìm được người vợ vừa đẹp, vừa đảm đang, vừa hết mực yêu chồng như Hoài An.
Vợ của Công, ngoài mặt cười cười nói nói, bên trong lòng dạ hẹp hòi không gì so được. Nếu không vướng bận đứa trẻ – đứa bé mà thi thoảng Công vẫn nghi hoặc nó là của anh hay của ba tên đàn ông kia, nhìn nó chả có điểm nào giống anh cả. Nếu không có đứa bé, Công đã ki dị vợ từ lâu rồi.
Nghĩ đến Hoài An thế là không hiểu ma đưa quỷ dẫn lối thế nào, Công loạng choạng bước mãi thì cũng đứng trước nhà cũ của anh. Anh bấm chuông, hét lớn như kẻ điên. Nghe thấy có người gọi, Hoài An vội chạy ra.
– Sao anh lại đến đây! Anh đi về đi!
Công đổ rạp xuống đất. Người lạnh toát như bị trúng gió độc. Hoài An không biết phải làm sao. Hai giờ sáng, cô biết kêu ai bây giờ. Cô đành dìu anh vào trong nhà, chườm nóng, xoa đầu, đánh gió.
Một tiếng sau, Công tỉnh dậy, theo thói quen cũ, anh mở cửa phòng Hoài An. Dĩ nhiên căn nhà này là của hai vợ chồng, dù cô khóa trái cửa, anh vẫn có chìa khóa để mở một cách dễ dàng.
Hoài An đang ngủ say, đắp hờ chiếc chăn mỏng ngang bụng. Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, cả cơ thể Hoài An toát ra vẻ đẹp tinh khôi làm Công xao xuyến. Anh tiến lại gần, ngắm gương mặt thanh tú đang say giấc. Quả nhiên, người đẹp đến ngủ cũng đẹp nốt. Công nhìn xuống, cơ thể từng thuộc về anh, thật mịn màng và mát rượi, đang nhấp nhô theo nhịp thở đều đều. Công chợt nhớ đến cặp ngực phổng phao, trắng ngần in rõ đường vênh xanh, cả cái đầu ti hồng hào, nhỏ bằng hạt đậu đen mà anh hay bập vào. Bất giác, nơi ấy đã cứng đanh lên theo dòng suy nghĩ.
Công kéo dây áo của Hoài An xuống qua vai. Thô bạo và dứt khoát. Cặp vú nảy lên, phô ra đôi nhũ hoa đang độ xuân xanh, hay hảy trước mặt. Công bấu vào chúng, liếm rồi mút liên hồi. Khi ý thức vụt khỏi thân xác, chỉ còn bản năng mách bảo, Công luồng tay vào lưng quần của Hoài An, mơn man, miết vào nơi đó, ấm, ẩm, rậm rạp và có mùi hương rất riêng. Công cúi xuống, úp mặt vào cọ xát.
Gần hai năm, những vị trí mang lại niềm hạnh phúc cho hai cá thể, vốn ẩn vùi lần nữa được khai phá. Sức nóng âm ĩ, cảm giác đê mê, khoái cảm lan ra khắp cơ thể, Hoài An kẹp chặt đùi, đưa tay vò mái tóc Công, đón nhận cái hôn tận sâu bên dưới. “Là mơ mà chân thật đến vậy sao?” Hoài An thoáng nghĩ
Thấy Hoài An đồng ý, Công ngẫng lên, hôn lấy đôi môi đang thở dồn dập của cô, mềm, mọng nước và ươn ướt. Đôi khi nó hé ra, đưa lưỡi vào lần tìm trong khoan miệng.
Hoài An mở hé mắt. Không phải là mơ. Cảm giác yêu này là thật và người đang hôn lên cặp vú đang căng tròn của cô chính là Công. Cô bừng tỉnh. Cẫng người, vùng vẫy và tháo chạy.
Công tóm lấy Hoài An, quật ngã cô xuống giường kêu lên một tiếng khô khốc. Hoài An nằm bất động. Công bình thản, cởi thắt lưng, ném lần lượt quần áo xuống sàn nhà. Trần truồng, Công đưa thanh sắt nguội mơn trớn hai vế đùi trắng nõn nà. Hoài An ý thức rõ, Công sẽ xâm lấn vào sâu bên trong, cô cố gắng nãy người lên, co chân. Như con nước lũ không thể ngăn lại, Công ghì chặt hai chân cô, thúc mạnh… Bỏng rát và đau đớn nơi cửa mình.
Hoài An cẫng người ra đằng sau, gào lên vô vọng.
Trước đó, tình yêu, tình dục đưa cả hai rơi vào trạng thái sung sướng, cháy hết mình trong mỗi cuộc yêu, thì bây giờ, tình dục trở thành một thứ gì đó đáng kinh tởm, nhớp nhúa. Hoài An gồng, trân cứng. trừng lên trần nhà hay cố nghĩ chuyện vu vơ để quên đi sức dai dẳng của con thú đang hì hục thúc đẩy trong cô. Hoài An chợt nghĩ đến Adam, đến dự định của anh và cả của cô. Ngày mai, nếu không có cái chuyện đáng kinh tởm này, Hoài An sẽ kể cho Adam nghe về cuộc nói chuyện với mẹ và kể về Công. Nào ngờ, ông trời luôn thích trêu người. Cô còn mặt mũi nào gặp Adam nữa. Chính điều đó làm tăng thêm nỗi đau đớn khôn cùng của người phụ nữ yêu người yêu da diết. Hoài An bỗng ứa nước mắt, khóc không thành tiếng.