Chương 7: Lou (3)
Cảm thấy thất bại, anh ngồi sụp xuống và chản nản, “Mình phải làm gì bây giờ đây nhỉ? Có phải đó là do cái thứ mà mình đặt tên là Lou không?
Sau một khoảng thời gian, một viên đá màu xanh xuất hiện trước mặt anh.
[Bản ngã Lou đã được triệu hồi.]
[Bản thể phi vật lý của bản ngã” Lou “đã được triệu hồi.]
[Lou thất bại trong việc tạo ra thể vật lý.]
[Thể vật lý của Lou sẽ được lựa chọn ngẫu nhiên dựa trên năng lực của người chơi.]
[Thể vật lý của Lou sẽ được cấu tạo từ vật chất ngẫu nhiên.]
” Nó hoạt động rồi. “
Gi-Gyu cuối cùng cũng nhận ra các duy nhất để kích hoạt kỹ năng là gọi tên của Bản ngã. Tuy nhiên, quá trình này không kéo dài lâu khi tiếng thông báo của hệ thống bắt đầu reo lên trong đầu anh.
“Vật chất ngẫu nhiên?”
Vútttt!
” Hở? “
” Khi anh vẫn còn đang quay cuồng vì các thông báo, một cơn gió cuộn xung quanh viên đá xanh và bắt đầu hấp thụ mọi thứ xung quanh nó.
“Không!” Gi-Gyu hét lên. Trước khi anh kịp nhận ra, cơn gió đã hút mất cây kiếm, con dao găm, và chiếc túi nhỏ giắt bên hông của anh. Gi-Gyu cố hết sức để giữ lại cái túi, nhưng những gì còn lại trong tay anh là sợi dây giữ túi.
Gi-Gyu hét lên hoảng loạn, “Aaaa! Cái túi đấy có giá 5 triệu won đấy!”. Ngoài việc bản thân sự mắc tiền của cái túi, bên trong nó còn đựng dược phẩm hồi phục, một vài vật phẩm mắc tiền, và vài mảnh trang bị khác.
“Ch.. Chờ đã!”
Nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ là cơn gió đấy còn hút luôn cả quần áo của anh. Anh sẽ trở nên trần như nhộng nếu nó cứ hút mọi thứ như thế này mất.
“Ha..” Rất nhanh chóng, Gi-Gyu chỉ còn mỗi mảnh quần lót trên người, sự việc này khiến anh trầm kảm nhẹ. Thật may là nó không hút luôn cả anh vào trong. Những gì anh có thể làm bây giờ là tuyệt vọng nhìn cơn gió đấy hút từng thứ vật chất một vào trong đó.
[Lou đã nhận đủ vật liệu.]
[Thể vật lý của Lou sẽ được quyết định.]
Bỗng nhiên, không gian xung quanh anh bắt đầu rung chuyên. Viên đá xanh thay đổi hình dạng một cách ngẫu nhiên trước khi có nó và cơn gió kia tách ra làm đôi.
– Hế lô!
Gi-Gyu nghe thấy giọng nói của một thằng nhóc phát ra.
* * *
“Vậy ngươi là Lou?” Gi-Gyu hỏi.
– Đúng vậy. Ngài quên chính cái tên đã đặt cho tôi à? Cơ mà tôi phải tự nhắc bài không biết bao nhiêu lần ngài mới ngộ ra cách đấy.
Một con tiểu yêu không biết từ đâu xuất hiện trước mặt anh. Trong khi Gi-Gyu đang muốn có một cuộc trò chuyện hết sức nghiêm túc, anh thật sự rất muốn đấm vào mặt nó trước cái giọng điệu lấc cấc đó.
“Ta có một câu hỏi.”
– Sao nữa? Nếu lại hỏi một câu gì ngu ngốc thì tôi không trả lời đâu đấy.
Gi-Gyu đang cầm một thanh kiếm mà anh chưa từng thấy một lần nào trong đời.
Một cây kiếm màu đỏ từ trên xuống dưới.
Thể vật lý của Lou chính là thanh kiếm đó. Gi-Gyu hỏi, “Vậy Bản ngã thực sự là gì? Nó như linh hồn à?”
– Chà.. Cũng không ngu lắm. À thì. Nó không phải linh hồn.
“Thế thì nó là gì?”
– Ngài làm như tôi biết ấy.
“Hả..” Gi-Gyu chỉ có thể thở dài trước câu trả lời đó. Thông tin mà Lou đưa ra hầu như khá.. giới hạn. Gi-Gyu hỏi một câu khác, “Thế các Bản ngã có các năng lực giống với người chơi à?”
– Tôi không biết ý người chơi của ngài là gì. Nhưng nếu ngài nhắc đến cấp độ, kỹ năng và năng lực khác, thì đúng, chúng tôi đều có mấy thứ đấ.
Đó là điều khiến Gi-Gyu sốc nhất vào tối ngày hôm đó. Và đó chỉ là sau việc viên đá màu xanh biến đổi thành một thanh kiếm màu đỏ quạch. Anh không thể nào hiểu được cách mà thể vật lý dược quyết định. Anh còn bối rối hơn khi có vẻ như viên đá xanh đó cũng bị hấp thụ luôn. Một điều đáng ngạc nhiên khác là thanh kiếm anh cầm trên tay cũng có bảng trạng thái của riêng nó.
[Lou][Cấp độ 1]
[Sức mạnh 1, Tốc độ 1, Sức bền 1, Ma thuật 1]
[Phân loại Đồ trang sức]
Có một thứ khá chắc chắn – cây kiếm này cũng lên cấp độ được
“Vậy ra đây giống như một trang bị có thể tăng tiến sức mạnh?”
Một thanh kiếm có thể tăng sức mạnh; đây chắc chắn là một trang bị độc nhất, bởi vì Gi-Gyu chưa bao giờ nghe đến một thứ gì tương tự trước đây cả.
– Hú! Ngài đần mặt ra đó làm gì? Cứ định tiếp tục vuốt ve tôi như một thằng biến thái vậy à?
Rắc!
Gi-Gyu không thể chịu đựng được nữa. Sự kiên nhẫn của anh đã tới giới hạn rồi, đã đến lúc dạy cho nó một bài học. Gi-Gyu nghiến răng ken két, không thể nào để cho nó được nước lấn tới như vậy nữa. Khổ nỗi anh phải nhún nhường trước cây kiếm quá sức mất dạy này, khi mà anh vẫn còn khá nhiều câu hỏi cần phải được giải đáp. “Mày có tự di chuyển được không?”
– Hmmm.. Giờ thì không, mà tương lai thì không biết.
“Mày có tự phá vỡ được liên kết và tự tìm một chủ nhân mới được không?”
Hmmm
“Trả lời nhanh lên giùm?” Gi-Gyu hối thúc với một giọng rất hoa hậu thân thiện.
– Một chủ nhân của Bản ngã có thể thể làm điều đó, nhưng bản thân Bản ngã thì không.
“Ồ! Vậy câu hỏi tiếp theo của tao đây: Mày có khả năng làm tao bị thương một khi đã có khả năng di chuyển không?”
– Tôi có thể tấn công ngài. Nhưng nếu ngài chết, liên kết giữa Bản ngã và chủ nhân sẽ bị phá vỡ, nhưng mà tôi nghĩ là Bản ngã không thể giết được chủ nhân của nó đâu.
Đây là một vài câu hỏi khá linh tinh. Tuy nhiên, Gi-Gyu đã nhận được chính xác câu trả lời mà mình muốn. Một nụ cười gian xảo lên trên mặt anh khi anh hỏi câu cuối cùng, “Mày có cảm thấy đau đớn không?”
– Hả? À thì.. Một Bản ngã là một tồn tại tuyệt vời, nên họ có thể cảm thấy toàn bộ cảm xúc, bao gồm cả đau đớn! Ngoài ra, ngài còn có thể tắt hoặc bật nhận thức được cảm xúc của một Bản ngã nữa, nhưng.. “
” Như thế này hả? “Gi-Gyu chen vào và triệu hồi hệ thống.
[Bạn có muốn bật cảm nhận đau đớn của Lou?”
Giọng của hệ thống vang lên ngay lập tức. Không một chút do dự, Gi-Gyu bật nó lên.
– Ng.. Ngài đang định làm gì?
* * *
Cháttt!
– Á Á Á Á Á!
Thanh kiếm liên tiếp bị đập mạnh xuống đất. Ngoài ra còn bị đá đập liên tọi, khiến Lou kêu lên oai lái.
– Ngai đang làm cái gì vậy hả! Bỏ xuống đi! Tôi bảo là bỏ thứ đó xuống ngay lập tức!
“Tao có nghe là mày hồi phục được chấn thương mà. Có đúng không? Gi-Gyu hỏi. Và thật ngạc nhiên, Lou đã tự sửa chữa mình.
“Tôi nghĩ là tôi sẽ ghi sổ phí sửa đồ đấy.”
Gi-Gyu cầm lên viên đá to nhất mà anh có thể thấy và bước chầm chậm tới Lou. Và anh bắt đầu quá trình” huấn luyện “khẩu súng này.
Chát!
– Này, đau đây! Tôi bảo là đau! Dừng lại đi!
” Ngươi! “Gi-Gyu gằn từng từ một.
Chát!
” Cần! “
Chát!
” Phải học học lại cách sống đi! “
Chát! Chát! Chát!
” Đây là Hàn Quốc, một nới đề cao sự đối nhân xử thế đấy! Thằng nhóc hỗn láo! “Gi-Gyu hét lên khi anh tiếp tục đập thanh kiếm tới tấp. Mỗi lần anh đập vào nó, thanh kiếm lại mẻ đi một ít.
” Nếu mày cứ tiếp tục cư xử thế này, thì đó thật sự là một vấn đề lớn đấy. “
– Tôi xin lỗi! Xin lỗi mà! Đau quá! Tôi bảo là đau quá!
Chát!
” Xin lỗi? Xin lỗi gì cơ? Đau lắm hả? “Gi-Gyu lặp lại lời của Lou một cách nhạo bán.
– Tôi xin..
Gi-Gyu cuối cùng cũng nhặt Lou đầy vết xước lên và trả lời,” Tốt. Hy vọng từ giờ chúng ta sẽ hiểu nhau hơn, lou ạ! “
* * *
” Sao mày không trả lời? “
– T.. Tôi xin lỗi.
Gi-Gyu cuối cùng cũng nhẹ nhàng trở lại. Lou là trang bị đầu tiên anh nhận được sau khi có được kỹ năng độc nhất này. Từ sâu thẳm trong tim, anh chắc chắn sẽ không bao giờ vứt bỏ nó cho dù nhân cách nó như nào đi chăng nữa. TGhật may mắn là qua một vài bài giáo huấn, tâm trạng anh đã ổn định và trang bị cũng đã hồi phục. Gi-Gyu đã trút bỏ mọi gánh nặng mà anh đã chịu đựng trong suốt thời gian qua lên Lou, nhưng anh không hề cảm thấy có lỗi. Anh nói với nó,” Hy vọng là giờ mày sẽ trả lời lịch sự những câu hỏi của tao. Hiểu chưa? “
* * *
” Trả lời đi. “
– Được ròi.
” Thái độ lồi lõm là thứ không bao giờ được bày ra trong những tình huống như thế này, “
– Vâng thưa ngài!
Gi-Gyu rất hào hứng khi Lou đã biết trả lời một cách lễ phép. Anh nhớ lại lần nữa cách mà nỗi đau luôn có ích trong việc uốn nắn tính cách như thế này.
” Mày biết liên kết là gì không? “Gi-Gyu hỏi.
– Một liên kết là thứ thể hiện Bản ngã thuộc về chủ nhân của nó. Nó kết nối Bản ngã với chủ nhân và có thể mô phỏng lại năng lực, kỹ năng của Ego..
” Ta đang cảm thấy sự nổi loạn gì đây ở đây thì phải?
– K.. Không, thưa ngài!
Gi-Gyu bắt đầu thấy một viễn cảnh ở phía trước khi nghe lời giải thích của Lou.
“Vậy thứ liên kết này có thể giúp mình thu thập những Bản ngã như Lou, thuần phục và sử dụng kỹ năng của chúng; Có nghĩa là..”
Nếu Lou tăng cấp, mình có mạnh lên không? Lou có thể tăng cấp ở những chỗ tầng thấp như này không?
Vậy ra, nó có nghĩa..
Tim Gi-Gyu bắt đầu đập thình thịch. Sau khi thông suốt, Gi-Gyu nhìn Lou và hỏi, “Mày có lên cấp được không?”
– Lên.. cấp?
“Đúng vậy. Mày cần gì để có thể phát triển? Hay chỉ cần giết quái vật là lên cấp được rồi? Làm sao để mày mạnh lên?”
– ?
“Mày có bảo là mày sẽ mạnh lên được mà nhỉ.”
– Tôi không biết.
Gi-Gyu không thích câu trả lời của Lou. Nhưng có vẻ như cách duy nhất để tìm ra là thử nghiệm hết tất cả. Gi-Gyu nhặt thanh kiếm màu đỏ lên và rời khỏi Tháp. Chân anh cảm thấy lạnh cóng, nhưng Gi-Gyu không hề cảm thấy phiền vì chuyện đó.
* * *
“Hả..”
Gi-Gyu mua một số lượng ít trang bị và dược phẩm mới. Anh thật sự rất cảm ơn việc côgn ty bảo hiểm đã chi trả tiền viện phí, khi mà giờ này toàn bộ tiền tiết kiệm của anh đã trôi theo mấy thứ vừa mua.
– Hehe..
Lou cười khúc khích khieén Gi-Gyu tự hỏi, sao thanh kiếm màu đỏ kỳ lạ này lại có một linh hồn của một đứa con nít trú trong đó được vậy. Gi-Gyu định dằn mặt nó lần nữa, nhưng khi nhận ra điệu cười đó cũng không phiền phức lắm, anh quyết định mặc kệ nó.
“Thử xem chúng ta làm được gì nào,” Gi-Gyu tự nhủ.
* * *
“Kirrrk. Kirrrk.”
Gi-Gyu hiện đang tới điểm săn bắn bí mật của mình tại Tầng 1. Như mọi khi, anh thấy 1 con goblin hiện ra ở đó.
“Ha..” Sự lo lắng khiến anh thở hắn ra khi mà đã một thời gian rồi anh chưa đi săn. Nhưng Gi-Gyu lắc đầu để bình tĩnh lại. Hạ trọng tâm cơ thể xuống, Gi-Gyu định thực hiện một cuộc tấn công bất ngờ như mọi khi. Tuy nhiên, chỉ vài giây trước khi anh bước đi, anh nghe một giọng thông báo vang lên trong đầu mình.
[Chế độ mô phỏng cho bạn sử dụng khả năng của Lou]
“Hở?”
Sự khác biệt khá ít, nhưng Gi-Gyu chắc chắn cảm nhận được cơ thể mình nhẹ hơn, di chuyển cũng nhanh hơn một tí, và đồng thời cũng mạnh hơn nữa.
“Không tệ!”
Có cảm giác như là một người cấp độ 1 hoàn toàn khác vậy. Gi-Gyu cuối cùng cũng cảm nhận được những thay đổi mà những người chơi khác đã trải nghiệm trong 5 năm qua. Sau cùng thì chỉ một thay đổi nhỏ ở chỉ số thôi cũng khiến sức mạnh của một người thay đổi lớn mà.
Sột soạt..
Giày của Gi-Gyu gây ra tiếng động khi đi trên cỏ, nhưng có vẻ như con quái không nghe thấy anh. Gi-Gyu chém Lou lên con goblin khi anh đã tới đủ gần.
Xẹt!
Một đường cắt sâu chạy dài trên lưng con goblin, máu tuôn xối xả từ vết thương.
“Squeeeeeeeeeakk!” con goblin rít lên và quằn quại đau đớn. Trước khi Gi-Gyu tận hưởng được đòn tấn công đã thành công, anh nghe thấy tiếng Lou hét lên.
– Á Á Á Á Á! Đau quá! Đau quá!
“À quên! Để ta tắt cảm nhận đau đớn,” Gi-Gyu ngại ngùng xin lỗi. Tiếng hét của Lou đi kèm với tiếng rít của con goblin. Gi-Gyu chuẩn bị tắt nó đi thì con quái xông tới.
“Đợi mọt í nhé!” Gi-Gyu la lên
Vút.
Cây lao gỗ của nó xém tí nữa đã đâm vào tay của Gi-Gyu, nhưng anh né được trong gang tấc.
“Nhanh hơn nhiều quá.”
Anh nói về chính bản thân mình, chứ không phải con quái. Nếu là Gi-Gyu lúc cũ, anh có thể đã không tránh được đòn vừa rồi và cánh tay sẽ bị thương; ngày hôm nay, anh đã thấy được chuyển động của cây giáo khá rõ ràng.
“Mình có thể làm được.”
Gi-Gyu chậm rãi tập trung vào các giác quan cảu mình. Anh đã săn con goblin suốt 5 năm rồi; nếu có một ai hiểu rõ được cách tấn công của nó nhất, thì đó chính là anh.
“Trái.”
Sau khi đâm vào từ bên phải, con quái sẽ luôn luôn chuyển sang bên trái.
Bam!
– Đau đấy!
Cây giáo của nó đâm vào Gi-Gyu nhưng bị đánh bật ra.
“Squeeeakk!” Con goblin lọ mọ cúi xuống định nhặt lên lại, nhưng Gi-Gyu đời nào để nó làm vậy,
Bịch!
Nó ngã sóng soài xuống đất khi bị anh đá trúng. Sau đó nó vừa lồm cồm bò dậy vừa khóc lóc “Kirrk! Kirk!”
Tuy nhiên, Gi-Gyu đá cây giáo gỗ của nó ra chỗ khác và nắm chặt Lou bằng cả hai tay.
Xẹt!
Lou được đâm thẳng vào tim con goblin.
– Đau vãi!
[Lou đã hấp thụ máu của goblin.]
[Lou đã tăng điểm kinh nghiệm.]
[Lou đã lên cấp.]
[Kỹ năng của Lou đã tăng.]
“Ha.. Hahaha..” Gi-Gyu cười to khi nghe thấy thông báo của hệ thống.
“Đây chắc chắn là thứ mà người chơi khác nghe được khi họ lên cấp”
– Đau lắm đấy.. Đau, tên ngu ngốc này!
“À xin lỗi.” Gi-Gyu xin lỗi và vuốt nhẹ Lou.
– Nhột! Tôi bảo là nhột!
“Kể từ giờ..” Gi-Gyu thông báo.
– C.. Cái gì?
“Kể từ giờ mày là kho báu số 3 của tao.”
– G.. Gì cơ?
Hai vị trí phía trên là Mẹ của anh và Yoo-Jung.