Chương 6: Lou (2)
“Quyết định tên à?”
– Tôi bảo là ngài hãy cho tôi một cái tên!
Một cái tên chợt nảy ra trong đầu Gi-Gyu sau khi nghe thấy tiếng hét của nó. Anh nói, “Lou”
– Hả?
“Thì đó, từ giờ tên ngươi sẽ là Lou”
Một sự im lặng bao trùm cả không gian, chả ai nói gì.
– Cũng được.
“…”
– Ta thích nó. Từ giờ, tên ta sẽ là ‘Lou “. Gọi ta là” Lou “.
[Bạn đã đồng bộ với Bản ngã.]
[Bạn đã thành công đồng bộ với Bản ngã tên” Lou. “]
[Lou từ giờ sẽ thuộc sở hữu của bạn.]
[bạn có thể truy cập thông tin của Lou.]
Giọng nói của hệ thống cứ liên tục ra thông báo. Nó đưa ra nhiều thông tin tới nỗi đầu Gi-Gyu tràn ngập những dòng thông báo khiến đầu anh quay mòng mòng.
– Khá thất vọng khi có một thằng ngu làm chủ nhân, nhưng mà làm gì còn lựa chọn khác đâu.
Cái thói bất lịch sự của nó khiến Gi-Gyu chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức.
* * *
” Bác sĩ! Bệnh nhân tỉnh rồi! “Một y tá la lên.
” Gọi cho gia đình cậu ta và kiểm tra sinh hiệu đi. “, bác sĩ yêu cầu.
” Vâng ạ! “cô ấy trả lời
Đầu của Gi-Gyu đau như búa bổ vậy.
“Âm thanh gì vậy ta?”
Một tràn những tiếng ôn và âm thanh bí ẩn cứ vang lên khi anh dần tỉnh lại. Thật không may là anh không thể nghe rõ nó là gì khi tai anh đang bị ù đặc. Mắt thì không mở được, xung quanh thì lạnh, người thì bồn chồn run rẩy, đầu anh chỉ muốn chìm sâu vào giấc ngủ trở lại.
“Mình nên ngủ tiếp không nhỉ?”
Sự rộn ràng, cái lạnh, cơn đau và mọi thứ khác cứ như mời gọi anh ngủ lại. Sự mệt mỏi khiến anh chỉ muốn ngủ mà thôi.
” Oppa.. “Yoo-Jung thì thầm.
” Yoo-Jung? “khi Gi-Gyu nghe thấy tiếng em gái mình, anh ngay lập tức mở mắt, sự đờ đẫn nãy giờ của anh biến mất ngay lập tức.
” Oppa? Anh nghe em nói không? “Yoo-Jung kêu lên.
” Hả.. Đây là đâu? “Gi-Gyu hoang mang. Mắt anh vẫn còn khá mờ, nên không thể nhìn được rõ, nhưng không lâu sau, anh lập tức nhận ra.
“Đây là mùi thuốc sát trùng.”
Anh đang ở trong bệnh viện. Tầm nhìn của Gi-Gyu đang dần rõ lại; và anh dần thấy được Yoo-Jung đang nhìn miònh một cách đầy lo lắng.
” Oppa! Anh ổn chứ? “Yoo-Jung hỏi.
” Gi-Gyu! “Tae-Shik hét lên một cách hoảng loạn
” Này anh, không được làm ồn ở đây! “một cô y tá cảnh báo họ
Cánh cửa bật mở, và một người đàn ông vội vã chạy vào. Người mới đến không ai khác chính là Oh Tae-Shik. Khi nhận ra Tae-Shik chạy đến, Gi-Gyu hỏi,” Sao tôi lại ở trong bệnh viện vậy?
Trí nhớ của anh vẫn còn khá mờ nhạt về những gì đã xảy ra.
“Cậu không nhớ gì à?” Tae-Shik hỏi.
“Không. S.. Sao tôi lại không nhớ gì hết cả ấy.”
*Ôm chầm
“Tạ ơn trời,” Tae-Shik lầm bầm khi ôm lấy Gi-Gyu.
“Bọn tôi cần phải làm vài kiểm tra trên bệnh nhân.” Cảnh tượng đầy tình cảm bị một ông bác sĩ phá đám.
“À, vâng ạ. Vậy tôi gặp cậu sau nhé.” Tae-Shik rời đi khi bác sĩ vào phòng. Gi-Gyu nhận ra rằng Tae-Shik đã bỏ dở chuyện ở hiệp hội để đến thăm anh. Cùng lúc đó, Yoo-Jung cũng ra ngoài để bác sĩ làm việc của mình.
Ông ấy hỏi anh một vài câu hỏi đơn giản, và kiểm tra tình trạng cơ thể. Sau khi làm xong, ông ấy nói, “Mọi thứ có vẻ ổn. Vì cậu đã tỉnh lại rồi, nên giờ chúng ta làm vài bàii xét nghiệm nhé.”
“À vâng” Gi-Gyu trả lời, với một chút bối rối.
Khi bác sĩ rời khỏi phòng, Yoo-Jung quay trở lại và lầm bầm, “Cảm ơn trời đất, em thấy nhẹ nhõm hẳn.”
“Rồi, thế sao anh lại ở đây vậy? “Gi-Gyu hỏi.
” Anh được tìm thấy ở gần mốc lên tầng 5. Người của hiệp hội đã thấy anh nằm bất tỉnh ở đó và mang anh tới bệnh viện. “
” Anh được tìm thấy ở gần mốc lên tầng 5? “
Gi-Gyu có hỏi thêm vài câu nữa, nhưng anh biết Yoo-Jung cũng không biết câu trả lời. Em ấy nói.” Ừ thì đúng là em không biết cụ thể ra sao. Nhưng anh Tae-Shik nói với em rằng anh đã bị thương khi cố cứu những người khác. “
” Hả? “Gi-Gyu hỏi lại bằng giọng hết sức ngạc nhiên.
” Em vẫn đang đi hỏi thêm đây, trời ạ.. Nhưng thật may là anh đã tỉnh dậy. Em phải đi qua chỗ mẹ xem thế nào nữa, tí em quay lại. Anh cần phải nghỉ nữa.” Yoo-Jung nói với anh.
“À được. Nói với mẹ là anh vẫn ổn. “
Yoo-Jung rời phòng và đóng cửa lại. Khi còn lại một mình, Gi-Gyu cố nhớ lại, ” Đã xảy ra chuyện gì ta?’. Anh chỉ nhớ về giọng nói của thứ kia thôi, chứ không còn nhớ gì hết.
“Mình không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Cho dù có cố nhớ lại đi thế nào chăng nữa, Gi-Gyu cũng không biết được chuyện gì đã xảy ra với mình.
* * *
Sau khi tan là, Tae-Shik tới thăm Gi-Gyu vào lúc tối. Gi-Gyu hỏi ông ta,” Vậy chuyện gì đã xảy ra vậy? “
” Cậu không nhớ thật đấy à? “
Gi-Gyu lắc đầu và trả lời,” Tôi đang dần nhớ lại từng chút một; nhưng những ký ức vẫn khá rời rạc. Tôi nhớ là đội của tôi đã đụng độ một vệ thần và phải trốn trong một cái hang. Sau đó, tôi ra ngoài để bắn pháo hiệu, đúng không nhỉ? “
” Chính xác. “
” Ở bên ngoài, tôi lại gặp lại nó, nên tôi chạy đi chỗ khac để bắn pháo.. À! Ha-Neul sao rồi? “Gi-Gyu bỗng dưng hỏi.
Tae-Shik bật cười và nói,” Cậu không nghĩ là cậu nên lo cho bản thân mình trước à? “
” Nhưng mà tôi ổn mà? “Gi-Gyu bực mình.
” Ha-Neul vẫn ổn. Những người chơi gần đó đã thấy pháo hiệu của cậu và đến giải cứu ngay sau đó. Rất may là có cả một côn hội đang ở gần. Con vệ thần đã thoát, nhưng họ đã lần theo dấu vết của cậu và thấy bọn họ trong hang, “Tae-Shik giải thích.
” Thật mừng khi nghe thấy điêàu dód, “Gi-Gyu trả lời một cách nhẹ nhõm. Bỗng dưng, mặt của Tae-Shik trở nên rất nghiêm túc. Ông ta hỏi,” Vậy chuyện gì đã xảy ra? “
” Ý anh là sao? “
” Cậu không được tìm thấy ở cửa vào tầng 5. Cậu được tìm thấy khi đang bất tỉnh tại cổng dịch chuyện ở cuối tầng 5 lận. Điều đó có nghĩ rằng.. “
Khi Tae-Shik nhìn Gi-Gyu một cách tò mò, anh trả lời,” Thế có nghĩ là tôi đậu bài kiểm tra rồi nhỉ? “
” Đúng là thế “
Sự thản nhiên của Gi-Gyu làm Tae-Shik bật cười và nói,” Gi-Gyu! Chúc mừng cậu! “
” Tôi vẫn không nhớ ra đã xảy ra chuyện gì. Mọi thứ vẫn khá rời rạc. “
” Cứ nghỉ ngơi đi. Người chơi Kim Sun-Pil sẽ tới thăm cậu đấy. Khi cậu đang bất tỉnh, ngày nào cậu ấy cũng ghé qua đấy. “Tae-Shik nói.
” Tôi bất tỉnh tận mấy ngày cơ à? “Gi-Gyu hỏi với vẻ ngạc nhiên. Anh không biết được chính xác là mình đã ngủ bao lâu, nhưng sự thật khác xa những gì mà anh nghĩ.
” Gần 2 tuần đấy. “Tae-Shik trả lời
” Gì cơ? “
” Chuyện là thế đấy, nhưng mà cứ an tâm. Hóa đơn viện phí được bảo hiểm trả tất. “
” Phù! “Gi-Gyu thở phào
” Tôi nhắc lại với cậu là cậu chưa bao giờ nghỉ ngơi đầy đủ kể từ cái lần suýt chết vì con goblin đợt trước. Tranh thủ lần này để nghỉ ngơi thư giãn cho đã đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau. “Tae-Shik chào tạm biệt.
” Biết rồi. “=
* * *
” Anh Gi-Gyu! “
” Anh hướng dẫn à! “
Jae-Won và Ha-Neul chạy tới Gi-Gyu và nắm lấy tay anh. Gi-Gyu cười nhẹ nhàng với bọn họ và siết nhẹ tay. Anh khá vui khi thấy bọn họ đều khỏe mạnh. Jae-Won nói với Gi-Gyu,” Cảm ơn anh nhiều lắm. “
” Em có nghe kể lại rằng anh phải đi ra khỏi hang là vì em á.. “Ha-Neul thút thít.
” Khong phải vậy đâu. Tôi cũng mừng vì các bạn đều khỏe trở lại rồi, “Gi-Gyu trả lời.
Sau đó, Sun-pil, Gi-Gyu và những thành viên khác cùng nhau đi đến căn tin. Gi-Gyu nói,” Lúc nghe mấy cậu đều ổn thì tôi thấy nhẹ nhõm lắm đấy. “
” Bọn em cũng mừng vì anh cũng ổn á “Jae-Won trả lời.
” Anh khỏe hẳn chưa vậy? Ha-Neul hỏi.
Họ trò chuyện khá lâu. Jae-Won và Ha-Neul kể lại rằng không lâu sau khi Gi-Gyu rời khỏi hang, những người chơi khác ở gần đó đã tới cứu cả bọn. Tình trạng của Ha-Neul khi đó cũng khá nguy kịch rồi, nhưng may là có một Healer (Người trị thương) đi cùng và cứu kịp thời. Họ cũng kể với Gi-Gyu rằng sau khi đã được giúp đỡ, Jae-Won và Sun-pil ngay lập tức đi tìm anh.
Bọn họ tâm sự với nhau nhiều giờ đồng hồ, cứ như là bạn với nhau từ lâu rồi vậy.
Sun-pil giải thích, “Jae-Won và em thật sự muốn quay lại để tìm anh khi bọn em nghe được tiếng nổ vang trời của quả pháo hiệu.”
Gi-Gyu vẫn nhớ được những gì đã xảy ra ở đường lên tầng 5. Những người chơi kể lại rằng con Orc vệ thần đang càn quét cả một khu vực lớn, nhưng đã chạy thoát khi có một hội đến.
“Ai cũng nghĩ là anh đã chết rồi đấy. Nhưng Jae-Won và em tin rằng anh vẫn sống, đó là lý do bọn em vẫn quay lại tìm anh sau đó..” Sun-pil kể lại với giọng có lỗi.
“Bọn em xin lỗi,” Jae-Won nói tiếp.
Khi con vệ thần đã chạy thoát, việc tìm kiếm nguyên cả tầng với hai người là rất vô nghĩa. Vậy nên, cả nhóm đã quyết định tìm đến sự trợ giúp của hiệp hội. Khi Sun-pil và những người còn lại đều cảm thấy như đây đều là lỗi của mình, Gi-Gyu nói rằng, “Không sao đâu, là tôi tự quyết định hết mà. Một người chơi phải chịu trách nhiệm cho tính mạng của chính mình mà.”
“Đúng là vậy.” Những người còn lại gật đầu.
Khi nhìn Gi-Gyu với vẻ tò mò, Ha-Neul hỏi, “Nhưng mà anh này, bọn em nghe rằng anh được tìm thấy ở cột mốc kết thúc tầng 5 hả. Có thật vậy không?”
“Ừ. Tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà hình như là nó như vậy đó,” Gi-Gyu trả lời thản nhiên
Ha-Neul hỏi tiếp, “Vậy là anh đã vượt qua được bài kiểm tra tầng 5 rồi à?”
Gi-Gyu gật đầu và trả lời, “Hình như thế, tôi vẫn chưa nhớ ra.”
“Dạ, em xin lỗi vì đã hỏi nhiều vậy” Ha-Neul nói.
“Không sao đâu”.
Sau những câu hỏi của Ha-neul, Gi-Gyu và những người khác tiếp tục câu chuyện. Sun-pil nhắn lại với Gi-Gyu, “Anh Suk-Woo không đến được vì ảnh đang khá bận. Nhưng ảnh nhắn lại anh rằng anh ấy vô cùng xin lỗi.”
“Cảm ơn nhé,” Gi-Gyu trả lời, và những người chơi đề xuất, “Nếu anh có khi nào cần giúp, cứ gọi cho bọn em. Bọn em sẽ làm tất cả những gì có thể.”
Gi-Gyu cười và trả lời, “Các bạn cùng thế nhé. Cứ gọi tôi nếu có việc cần.”
* * *
Gi-Gyu được cho xuất viện vài ngày sau đó. Ngay khi bác sĩ cho anh biết được hóa đóa viện phí là bao nhiêu, anh ngay lập tức ký giấy xuất viện.
Yoo-Jung hỏi, “Vậy anh là người đã cứu mấy người đó hả, oppa?”
“Ừ.” Gi-Gyu trả lời
“Em không muốn anh phải mạo hiểm tính mạng của mình vì người khác như vậy đâu. Anh lo cho mỗi gia đình mình là đã quá sức rồi. Thế là đủ rồi đây nhé.” Yoo-Jung cằn nhằn.
“Đâu có đúng đâu. Anh không cho rằng những gì anh làm cho em là một sự hy sinh cả.” Gi-Gyu nói rõ ràng.
Hai anh em cùng nhau đi bộ về nhà. Gi-Gyu xoa đầu Yoo-Jung và nói, “Cả nhà và cái mạng anh là hai thứ anh quý trọng nhất trên đời. Ngày hôm đó anh làm như vậy là anh biết chắc anh kiểm soát được tình hình. Anh không có bỏ mẹ mà đi đâu, nên em yên tâm.”
“Vâng ạ!” Yoo-Jung cười rạng rỡ.
“Đi về nhà nhanh thôi nào.”
Khi Gi-Gyu quay về lại căn hộ tồi tàn ở gác xếp, có cảm tưởng như anh đã rời khỏi đây tận nhiều tháng trời rồi vậy. Anh đi vào và chào mẹ mình, “Con về rồi.”
“Gi-Gyu!” mẹ anh ngay lập tức òa khóc khi thấy con mình.
“Sao mẹ lại khóc vậy?”
Mẹ anh nức nở, “Mẹ xin lỗi. Con hôn mê như vậy nhưng mẹ lại chẳng thể nào đến thăm con ở bệnh viện đường. Mẹ không thể chăm lo cho con gì hết. Mẹ xin lỗi..”
“Có gì đâu mẹ. Đừng khóc thế.” Gi-Gyu an ủi mẹ mình.
Mẹ anh vẫn khóc một lúc lâu. Cả Gi-Gyu và Yoo-Jung đều phải cùng nhau vào an ủi bà. Khi mà cuối cùng bà cũng ngừgng khóc, mẹ của bọn họ giải thích rằng bà có một nỗi sọ mới. Có vẻ như giờ bà sợ rằng giờ Gi-Gyu đã chính thức trở thành một người chơi. Sau một cuộc trò chuyện khá lâu, bà cuối cùng cũng đi ngủ khi vẫn đang nắm tay Gi-Gyu.
Gi-Gyu nói Yoo-Jung, “Ăn tối thôi.”
“Vâng ạ, để em làm thứ gì đó.” Yoo-Jung giơ tay.
“Thôi để anh. Lâu rồi anh cũn chưa nấu gì,” g nói
“Anh chắc chứ?” Yoo-Jung nfanh lo lắng, nhưng Gi-Gyu cười nhẹ và mở tủ lạnh.
“Anh định làm gì?”, với câu hỏi đó của Yoo-Jung, trả lời, “Làm bibimbap đi.”
Gi-Gyu lấy ra vài hộp thực phẩm trong tủ lạnh và bắt đầu trộn tất cả lại. Anh bọc gochujang trong cơm trắng, cùng với kim chi và vài loại rau. Với vài giọt dầu mè, món ăn bỗng trở nên ngon hơn hẳn. Sau bữa ăn, Gi-Gyu dọn bàn và lau dọn hết mọi thứ.
Yoo-Jung hỏi, “Giờ anh định làm gì? Đi dạo hả?”
“Anh phải quay lại Tháp,” Gi-Gyu trả lời
“Gì cơ?” Mặt Yoo-Jung trở nên đỏ bừng. Gi-Gyu chỉ vừa mới xuất viện vài giờ trước, cô không thể ngờ là anh ấy lại muốn quay trở lại sớm vậy sao. Cô hét lên “Anh điên rồi à? Anh chỉ vừa mới được ra viện thôi, mà giờ lại muốn quay lại Tháp ngay giữa đêm như thế này?”
“Ừ. Anh cần phải xác nhận một thứ”
“Là cái gì?” Yoo-Jung giận dữ.
“Anh quay lại sớm thôi, Yoo-Jung.” Và để lại sự lo lắng của em gái mình, Gi-Gyu bước ra ngoài. Sau một lúc, tim anh đập khá nhanh, và sự bối rối của anh không ngừng hết. Vậy nên anh cần phải đi kiểm tra nó.
“Màn hình trạng thái” Gi-Gyu lầm bầm. Một màn hình màu xanh xuất hiện trước mặt anh. Nó hiện ra thông tin của người chơi.
[Level 1]
[Chức nghiệm: Đồng hành của Bản ngã]
[Chứng nghiệp độc nhất: Link (Có thể liên kết với Bản ngã) ]
[Kỹ năng: Đồng hóa (Có thể đồng hóa và trở thành một với Bản ngã đã liên kết, sử dụng được kỹ năng của Bản ngã đó) ]
“Đồng hành của Bản ngã?” Gi-Gyu thắc mắc. Danh hiệu kỳ lạ này là thứ anh nhận được sau khi vượt qua được bài kiểm tra. Anh đã bí mật niệm phật cầu mong cấp độ của anh tăng lên kể từ khi thức dậy, nhưng đang buồn là vẫn dậm chân tại Cấp độ 1.
“Liên kết?”
Một dấu hỏi to đùng về kỹ năng độc nhất của anh giờ đã được thay thế bằng nó.
Liên kết à.
Như cái tên, một kỹ năng độc nhất là thứ mà chỉ có một người chơi được sở hữu. Nói cách khác, chỉ có mình Gi-Gyu có được kỹ năng này trên khắp thế giới. Sự thật này khiến tim của anh đập mạnh. Đã 5 năm rồi mới có một thay đổi gì đó trên màn hình trạng tái của anh, sự thay đổi này cũng đủ để anh hào hứng tới chết.
“Mình cần phải tới Tháp trước tiên.” Anh biết rằng anh sẽ tìm ra được gì đó ở bên trong Tháp, vậy nên Gi-Gyu cần phải thật kiên nhẫn. Vì thế, anh đi đến Tòa tháp với đầy sự hy vọng.