Chương 2: The Player Who Can"t Level Up (2)
- Trang Chủ
- Người Chơi Không Thể Thăng Cấp - GaVinGi
- Chương 2: The Player Who Can"t Level Up (2)
“Chúng tôi, Công hội Angela, nhất định sẽ chinh phục Tòa tháp!” Một thành viên hét lớn lên với khán giả bên dưới. Tòa nhà tràn ngập các thợ săn đầy háo hức, khiến Gi-Gyu rất chật vật để bước vào.
“Tôi tới rồi đây!” Gi-Gyu nói
“Cậu đây rồi, Gi-Gyu.” Trưởng phòng Oh Tae-Shik chào mừng anh.
Gi-Gyu cũng chào lại và ngồi xuống. Khi đã an tọa, cậu cũng chào hỏi các đồng nghiệp khác có trong phòng.
“Chào Gi-Gyu.”
“Lâu lắm không gặp cậu Gi-Gyu nhỉ.”
Hyun-Shik, một thanh niên lùn tịt, và Tae-Oh, một người đàn ông trông có vẻ già dặn ngồi bên cạnh Tae-Shik.
“Chào mọi người.” Gi-Gyu mệt mỏi đáp lại
Thường thì công viêc làm hướng dẫn tại hội chỉ là một công việc tạm thời. Các thợ săn hay coi đây là công việc bán thời gian trong thời gian rèn luyện lên một cấp độ mới. Chắc chắn đây không phải là công việc có thể làm lâu dài. Đây là lý do mọi người hay bỏ đi kiếm việc khác sau một thời gian làm việc. Tất nhiên, là ngoại trừ Gi-Gyu.
Tae-Oh và Hyun-Shik cũng từng là một hướng dẫn viên. Và thường thì những người đó ít khi ngồi ở đây, nên Gi-Gyu cũng không thân thiết gì với họ lắm.
“Cậu đi luôn đấy à” Tae-Shik hỏi Gi-Gyu.
“Ừ, tôi định dẫn nhóm hôm qua lên tầng 2.” Gi-Gyu đáp.
“Ủa, cậu chưa nghe gì à? Mấy người đó yêu cầu một hướng dẫn viên khác rồi, nên là hôm nay là ngày cuối cậu được hướng dẫn họ, sẽ có người khác hướng dẫn họ vào ngày mai.” Tae-Shik thông báo.
“Sao lại vậy?” Gi-Gyu thắc mắc.
Hôm qua ai cũng có vẻ thoải mái mà, Gi-Gyu cũng không làm gì sai cả, những người chơi đó tuân thủ sự hướng dẫn của anh rất tốt, sao lại vậy ta.
“Họ nói họ không tin cậu. Cậu cũng nghe mấy tin đồn rồi nhỉ,” Tae-Shik giải thích.
“À..” Gi-Gyu cười cay đắng.
Cái tin đồn đó đã khiến Gi-Gyu mất khá nhiều khách hàng. Anh không biết ai là người bắt đầu nó, nhưng nếu mà biết thì anh cũng chả làm được gì cả, đằng nào thì cái tin đồn đấy cũng không sai.
“Tae-Oh sẽ lo việc cho ngày hôm nay. Nên là, cậu đi nghỉ đi!” Tae-Shik động viên Gi-Gyu.
Mắc khác, Tae-Oh xin lỗi Gi-Gyu với một gương mặt đờ đẫn, “Tôi xin lỗi.”
“Xồi, không có gì đâu”
“Nhưng mà tôi vẫn có cảm giác là đã cướp khách của cậu, nên là cũng thấy hơi tệ,” Tae-Oh trả lời một cách vô cảm. Nếu người ta nhìn vào thì cứ đang tưởng là Tae-Oh đang trêu ngươi Gi-Gyu vậy. Nhưng anh biết rõ hơn thế.
“Anh là một người không thích nói nhiều.”
Tae-Oh là một người ít nói nhưng khá chân thành. Gi-Gyu biết rằng anh ta thật sự cảm thấy có lỗi vì việc này.
“Thôi, tôi đi đây, gặp mọi người sau nhé”. Đã đến giờ gặp các người chơi khách hàng, nên Gi-Gyu đi chỗ khác.
“Đừng có lo quá. Cậu vẫn được xếp lịch khách hàng mới đấy, nên không sao đâu.” Tae-Shik an ủi Gi-Gyu.
“Cảm ơn anh.”
Những thành viên khác cũng chào, “Giữ sức khỏe nhé Gi-Gyu.”
“Đi săn an toàn đấy.”
Ai cũng cảm thấy có lỗi với Gi-Gyu. Họ biết tình trạng gia đình của anh, anh làm việc chăm chỉ như thế nào, và là một nguời đang ông tuyệt vời ra sao. Ai cũng muốn giúp anh cả, nhưng không cách nào giúp anh lên cấp độ được cả. Không may thay, anh ta là người chơi duy nhất trên thế giới không thể tăng cấp.
“Chậc”, Tae-Shik tặc lưỡi khi Gi-Gyu bước ra khỏi cửa.
* * *
“Tôi thấy mọi người tới hơi sớm nhỉ,” Gi-Gyu nói với những người chơi đang chờ anh ở địa điểm hẹn trước. Gi-Gyu đã tới sớm tận 20 phút, nhưng có vẻ như anh là người cuối cùng có mặt.
“Vâng. Tôi háo hức được leo lên tầng 2 quá nên không thể ngủ nổi!”, một người chơi cảm thán.
“Tôi cũng vậy nè!” Một người khác chen vào.
“Tôi mua một mớ thuốc chỉ để cho hôm nay thôi đó,” người chơi thứ ba thông báo một cách nhiệt tình.
Gi-Gyu không thể làm gì khác ngoài cười gượng với họ. Đây không phải là lần đầu tiên khách hàng từ chối cậu phục vụ. Nhưng mà Gi-Gyu vẫn đưa ra lời hướng dẫn với một thụ cười thân thiện, “Tầng 2 khá là nguy hiểm đó, nên đừng chủ quan. Ai cũng phải tập trung vào.” Anh nói với cả nhóm.
“Vâng!” Những người chơi trả lời một cách đầy mạnh mẽ.
* * *
“Đây là cổng à?”
“Trông nó y như mô tả nè.” Mọi người tán gẫu khi đứng trước một cái cửa khổng lồ. Một cái cửa sắt cao 16.5m, được thiết kế một cách cẩu thả, đừng lừng lững tại một vị trí của tầng 1. Gi-Gyu đẩy nó mở ra một cách rất dễ dàng.
Cạch.
Cánh cửa mở ra với một âm thanh cọt kẹt, những người còn lại ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt và trầm trồ.
“Đẹp quá!”
Cảnh tượng sau cánh cửa quả thật rất tuyệt vời. Một bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, có khi còn sống động hơn phía bên ngoài tòa tháp. Một quang cảnh hoàn toàn trái ngược với cánh cửa màu xanh đầy thô kệch.
“Đi thôi, đừng sững ra đấy nữa, vào trong nhanh lên.” Gi-Gyu bước vào trước, những người chơi khác theo sau.
“Đây là tầng 2 à?” một người hỏi.
Khi họ vào trong, cảnh vật ngay lập tức thay đổi. Họ nhận ra mình đang ở giữa một khu rừng vô tận với những cây tùng cao lớn.
“Tòa tháp thật kì diệu”, một người chơi nhận xét.
“Không chỉ có Tòa tháp thôi đâu. Hãy nghỉ đến cả Cánh cổng, những người chơi, và những điều kỳ diệu khác xuất hiện ở nơi đây. Không ai có thể trả lời được câu hỏi tại sao và như thế nào trước chúng. CHúng ta vẫn không có được thông tin gì về Tòa tháp kể từ khi nó xuất hiện vào 23 năm trước,” Gi-Gyu giảng giải.
Tại sao Tòa tháp lại đột nhiên xuất hiện? Cánh cổng thật ra là gì? Sao laii có những người được thức tỉnh thành người chơi? Có vẻ như vẫn chưa có ai tìm ra được câu trả lời cho những câu hỏi đó trong suốt 23 năm. Có một tin đồn rằng sự thật sẽ được hé lộ khi những người chơi chinh phục được tầng cao nhất, nhưng không có gì chắc chắn cả.
“Tôi nghe nói là Hội Angela sẽ leo lên tầng cao hơn, nên mong là họ sẽ tìm thấy được gì đó,” một người chơi nói với giọng tràn đầy hy vọng.
“Tôi thì lo lắng hơn về việc một Cổng cấp S xuất hiện tại Mỹ”, một người chơi khác chen vào.
“Sao chúng ta lại phải lo lắng về việc đó? Nếu nó sụp đổ, thì Mỹ mới là nước chết theo nó, không phải chúng ta.”
“Sao cũng được, ai rồi cũng phải chết thôi.”
Những người chơi thảo luận rất hăng say về các sự kiện đang diễn ra. Gi-Gyu không mấy hứng thú khi họ đang nói về việc mà anh đã biết. Khi trông thấy cuộc trò chuyện không có vẻ gì là sẽ kết thúc, anh tiến lên và giải thích, “Được rồi. Tôi sẽ nói lại những thông tin cơ bản của tầng 2, nên nghe cho cẩn thận. Tầng này là khu vực của Orc. Chúng trông khác với goblin, nhưng kĩ năng thì tương tự. Sức mạnh và tốc độ của chúng trong chiến đấu..”
“Sức mạnh và tốc độ?” một ai đó hỏi.
“Đúng vậy, orc có khả năng chiến đấu cao hơn goblin, nhưng chậm chạp hơn. Vậy nên, một cú đánh từ chúng có thể gây ra vết thương chí mạng, nhưng cũng khá dễ né.” Khi Gi-Gyu giải thích, những người chơi gật đầu và đi theo anh.
* * *
“Orc trên tầng 2 sẽ dùng dùi cui thay vì kiếm ngắn. Kiến thức này sẽ đi theo mọi người đến tầng 4, nên hãy nhanh chóng làm quen với cách chiến đấu của orc ngay từ bây giờ.” Khi Gi-Gyu đưa ra hướng dẫn, các học viên trả lời, “Vâng, thưa anh!”
Keng!
Tiếng động phát ra khi kiếm của một người chơi chạm cây dùi cui của orc, khiến nó bay ra khỏi tay của con orc. Những người chơi khác tận dụng cơ hội để lao vào tấn công.
“Chweek!” Con orc kêu lên.
“Orc có khả năng hồi phục khá nhanh, vậy nên không được mất cảnh giác cho đến khi chặt được đầu hoặc xác nhận là chúng đã chết.” Gi-Gyu giải thích
Những người chơi đâm chém con orc thêm một lúc nữa. Sau khi chịu đựng khá nhiều vết thương, nó gục xuống, máu xanh chảy xối xả ra nền đất.
“Hoan hô! Tôi lên cấp rồi,” một người chơi mừng rỡ
“Cậu lên cấp nhanh hơn tôi.” Khi một người chơi tỏ vẻ tò mò, Gi-Gyu giải thích, “Chúc mừng nhé. Mỗi người chơi gần một lượng kinh nghiệm khác nhau để lên cấp. Nhưng không có nghĩa là những người chơi cần ít kinh nghiệm để lên cấp hơn thì tốt hơn.
” Thật ư? “Một người chơi khác hỏi
” Thật ra, luật của Tòa tháp khá công bằng. Nếu một người cần nhiều kinh nghiệm để lên cấp hơn, anh ta thường sẽ có ít kĩ năng hoặc khả năng tăng trưởng chậm hơn. Nhưng sẽ có một điều gì đó bù đắp vào đó để cân bằng. Những ranker nổi tiếng nhất thường sẽ cần nhiều kinh nghiẹm để tăng cấp hơn “. Khi Gi-Gyu giải thích, người chơi vừa hỏi cũng gật đầu.” Ra vậy.. “
” Nên là cũng đừng vui mừng quá khi có tốc độ tăng trưởng cao ở giai đoạn tân thủ, các bạn sẽ cần phải nỗ lực nhiều hơn. Nhưng tất nhiên, nhiều người chơi mạnh cũng không tuân theo luật. Các bạn hiểu ý tôi chứ? “Gi-Gyu hỏi.
” Ồ! “Một người chơi có vẻ như đã ngộ ra gì đó. Anh ta trả lời,” Những người giữ kĩ năng độc nhất. “
” Đúng rồi! Tôi biết cái đó! “Một người khác thêm vào.
” Họ vượt lên trên những người chơi thông thường. Những người có kỹ năng độc nhất là những tồn tại đặc biệt và hùng mạnh nhất, sức mạnh của họ không thể được đo bằng số cấp độ hoặc kĩ năng. “Gi-Gyu nói, nhưng anh không nói thêm rằng anh là người có kĩ năng độc nahát yêu đuối nhất.
” Chán, nếu tôi có được kĩ năng độc nhất thì giờ đã bay cao bay xa rồi, “một người chơi cảm thán.
” Hệ quả là những người giữ kĩ năng độc nhất thường là ranker hoặc ranker cấp cao nhỉ? “Một người chơi khác kết luận.
Họ có nghĩ tới cảm xúc của Gi-Gyu không trời? Nội dung câu chuyện này là để tra tấn anh ta đúng không? Những người chơi tiếp tục tán gẫu về những người chơi có kĩ năng độc nhất, nhưng Gi-Gyu nhìn xung quanh và không để ý gì tới họ nữa. Một phần công việc của người hướng dẫn là quan sát xung quanh khi người chơi nghỉ ngơi.
” Mọi thứ có vẻ ổn. “
Anh lần mò xung quanh rất cẩn thận, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường cả. Thỉnh thoảng, một vài nhóm quái thú và quái vật hồi sinh lại có thể khiến những người chơi hoảng loạn. Khi chuyện đó xảy ra, nhiệm vụ của người hướng dẫn là đưa họ tới nơi an toàn.
” Mọi chuyện sẽ ổn thôi, miễn là họ không chủ quan.’
Mọi tầng đều có một vệ thần, còn gọi là “Quái vật boss”. Chỉ có các hội hoặc nhóm lớn những người chơi mới có thể đi săn chúng, vì chúng có sức mạnh lớn hơn nhiều so với các con quái khác cùng tầng. Nhưng nó hiếm khi xuất hiện, vì thế nên không có nhiều đội nhóm trực tiếp đi săn chúng.
Gi-Gyu tiếp tục khảo sát khu vực xung quanh trong khi nói với các người chơi khác, “Đi tiếp thôi!”
* * *
“Rất cảm ơn thái độ hợp tác của các bạn hôm nay.” Gi-Gyu cảm ơn những người chơi.
“Anh cũng vậy, hướng dẫn à”
“Người chơi bị thương nên đến bệnh viện khám. Tôi biết là chúng ta có thể chữa cậu ta bằng thuốc trị thương, nhưng cũng có khả năng ảnh hưởng đến xương hoặc dây thần kinh,” Gi-Gyu khuyên.
“Rõ rồi ạ!”
Sau một ngày làm việc, Gi-Gyu kiểm tra cái đồng hồ cũ của mình.
“Trễ rồi.”
Công việc hôm nay tốn thời gian hơn mọi khi vì có một người chơi bị thương nặng. Thật may là Gi-Gyu đã thành công sơ cứu cho cậu ta, nên việc hướng dẫn lâu hơn anh dự định.
“Chắc hôm nay không đi săn được rồi.”
Có hơi trễ cho công việc đi săn của anh hôm nay, nhưng cũng không quá tệ. Gi-Gyu biết Tae-Shik sẽ đảm bảo trả công cho việc làm ngoài giờ của anh. Gi-Gyu chào tạm biệt nhóm người chơi và rời Tháp.
“Một ngày dài ha?” Tae-Shik hỏi Gi-Gyu khi cậu quay lại văn phòng.
“Ừ, giữa chừng có người bị thương,” Gi-Gyu giải thích.
“Có sơ cứu được cho cậu ta không?”
“Được.”
Gi-Gyu xem giờ và nhận ra anh đã lố 3 tiếng so với mọi khi. Tae-Shik trả thêm cho anh 20.000 won cho khoảng làm thêm giờ này.
“Cái này hơi nhiều rồi, nhưng mà tôi cứ nhận vậy. Cảm ơn nhé!” Gi-Gyu trả lời với một nụ cười biết ơn.
Khi Gi-Gyu trở thành một thợ săn năm 18 tuổi, Tae-Shik là người mà Gi-Gyu luôn dựa vào. Ngay từ ban đầu, Gi-Gyu đã cảm thấy rất khó khăn khi mình không thể tăng cấp. Từng ngày trôi qua, đối mặt với cái chết nhưng vẫn không thể nào tìm ra cách giải quyết vấn đề này. Rồi một ngày, anh trở về nhà với một vết thương khá nghiêm trọng. Vì anh không có tiền để mua Thuốc hồi phục, Gi-Gyu cứ để mặc vết thương như vậy. Và đó là cái ngày định mệnh khi anh gặp Tae-Shik.
Tae-Shik là người đã đưa ra đề nghị làm hướng dẫn viên cho hiệp hội với Gi-Gyu. Mỗi khi có thể, ông đều tìm cách trả thêm tiền cho anh. Tae-Shik còn lo cả tiền viện phí cho mẹ của Gi-Gyu khi bà cần cấp cứu.
“Tôi biết là giờ rất khó khăn, nhưng hãy cứ kiên nhẫn. Kiểu gì mọi thứ chả tốt lên.” Tae-Shik cổ vũ Gi-Gyu.
“Cản ơn” Gi-Gyu cảm ơn, và Tae-Shik đáp lại bằng mọt nụ cười ấm áp. Ông ta là một trong số ít người mà anh có thể dựa vào, ngoài gia đình mình.
“À mà tí thì quên. Chúng ta có một khách hàng mới đấy, người đấy yêu cầu đích danh cậu hướng dẫn.”