Chương 31 - Chương 31
- Trang Chủ
- Người Ấy Mang Đến Áng Mây Và Bầu Trời - Bạch Chỉ (Han Witch)
- Chương 31 - Chương 31
Diệp Tư Duệ cũng mặc một chiếc váy yếm đỏ. Cô không chuộng màu đỏ, nhưng đầu năm mới màu đỏ tượng trưng cho may mắn. Cô cảm thấy hình thức bên ngoài của mình đã rất ổn mới dám ra ngoài. Còn Bạch Thanh Nghị mặc áo len rồi khoác áo khoác ngoài đơn giản. Diệp Tư Duệ cảm thấy trên người anh không có màu đỏ nào, vì thế lấy một chiếc khăn len đỏ của mình quấn cho anh. Như vậy trông vô cùng vừa mắt cô. Cô rất hài lòng vì điều này.
Có lẽ do đầu năm mới nên không khí bên ngoài thay đổi rõ rệt. Ai cũng mặt mày hớn hở, gặp nhau đều mỉm cười chào hỏi. Cây mẫu đơn trước cổng cũng nở những chùm hoa màu hồng nhạt lộng lẫy, tưởng như một chiếc váy dự hội. Phải rồi, là lễ hội đầu năm!
Uông Thanh nói trước tối nay sẽ mời họ hàng đến ăn cơm với anh. Diệp Tư Duệ hỏi : “Tối nay nhà anh mở tiệc sao?”. Anh đáp : “Là bữa cơm nhỏ với họ hàng thôi. Năm nào gia đình chú hai cũng đến ăn cơm, còn có gia đình chú ba cũng về thăm nhà”. Diệp Tư Duệ thắc mắc : “Anh giới thiệu chút về họ hàng nhà anh đi, để tôi dễ nói chuyện hơn”. Anh đáp : “Cũng không có gì. Bố của tôi có hai người em, một người là bố của Thư Thư, tên Bạch Đình Phong, còn một người nữa là chú ba của tôi, tên Bạch Hiên. Gia đình chú ba không sống ở đây, chỉ có công việc mới về được”. Diệp Tư Duệ gật gù. Anh lại nói : “Thôi, cái đó để tối tính sau. Giờ tôi dẫn cô ra ngoài”.
Nhiều người ví von mùa xuân với đủ mỹ từ xinh đẹp, nhưng thật ra Diệp Tư Duệ cảm thấy những gì của mùa xuân thấy trước mắt mới là đẹp. Có lẽ do một phần ảnh hưởng từ công việc mà trong đầu cô chợt nghĩ ra một ý tưởng. Lần về nước này không chỉ là tìm hiểu về thời trang trong nước mà cô còn muốn tạo ra một bộ trang phục đặc biệt. Nhưng ý tưởng thì vẫn là ý tưởng. Để thực hiện được ý tưởng đó thì cần một thời gian dài. Cô cũng không biết sẽ mất bao lâu, nhưng có một câu nói của Francesco khiến cô tâm đắc : “Thà bỏ một năm vẽ tranh rồi bán nó trong một ngày còn hơn bỏ một ngày vẽ tranh rồi bán nó trong một năm”. Không cần biết là bao lâu, chỉ cần kiên trì theo đuổi, kiên trì hoàn thiện để biến nó thành sự ưu tú, nhất định sẽ thành công.
Hai người đi dạo mà ngắm nhìn cảnh sắc của năm mới. Những cành cây vốn đã trụi lá từ lâu giờ lại nảy lộc xanh như ngọc. Sau đông, tuy hiện tại vẫn còn lạnh nhưng đã đẹp đẽ hơn rất nhiều, hoặc cũng có thể vì người ta gắn cho mùa đông là lạnh lẽo xác xơ nên mùa đông càng trở nên xơ xác, và mùa xuân vốn đã đẹp trong tiềm thức lại càng đẹp hơn. Một trận gió lạnh thổi qua. Diệp Tư Duệ xoa xoa hai cánh tay bị gió lạnh thổi xuyên qua tay áo. Bạch Thanh Nghị thấy vậy, đắn đo rồi dè dặt cởi áo khoác lên vai cô.
“Trời vẫn còn lạnh, chú ý mặc ấm chút”.
Diệp Tư Duệ nắm lấy chiếc áo khoác. Hơi ấm vẫn còn đọng lại trong đó. Cô bỗng ngửi thấy một mùi hương lạ khó diễn tả, chỉ biết rằng nó rất dễ chịu, như một liều thuốc an thần khiến người ta yên tâm.
Diệp Tư Duệ hỏi : “Anh không lạnh sao?”. Anh làm như đang suy nghĩ rồi đáp : “Mặc ấm hơn cô đó”. Diệp Tư Duệ thấy anh cũng chỉ mặc một áo len, ấm hơn cô là bao? Cô im lặng một hồi rồi quay người đi, nói : “Tôi mệt rồi. Chúng ta về đi”. Anh chưa kịp nói gì, nhưng cô đã rảo bước đi, vì vậy chỉ có thể đi theo cô trở về.
Tối đó, Bạch Đình Phong cùng Bạch Thư đến nhà Bạch Thanh Nghị để ăn bữa cơm gia đình. Muộn hơn một chút, Bạch Hiên mới cùng vợ và hai đứa con đến. Hai người Bạch Đình Phong và Bạch Hiên gặp nhau, vui mừng khôn xiết, ôm nhau đầy thắm thiết. Rồi hai người lại nghĩ đến anh trai đã khuất, chỉ có thể thở dài. Người con người mất, số phận vốn dĩ trớ trêu như vậy.
Diệp Tư Duệ đứng kế bên Bạch Thanh Nghị, nhìn thấy một gia đình đông đủ như này, trong lòng bỗng nhiên xúc động, sống mũi hơi cay cay. Bạch Hiên lúc này chợt thấy trong nhà có người lạ, lại là con gái thì không khỏi thắc mắc. Nhưng rõ ràng chưa từng thấy Bạch Thanh Nghị nói có bạn gái, lẽ nào lần này là muốn tạo bất ngờ cho mọi người? Bạch Đình Phong cũng không khỏi thắc mắc. Bạch Thư nhỏ tiếng nói : “Chị gái ấy là bạn bè của anh họ ở lại nhà vào dịp Tết năm nay”. Bạch Đình Phong nói : “Bạn bè mà lại ở lại nhà nhau vậy sao?”. Nam nữ không phải quan hệ kia, ở nhà nhau không phải rất kỳ lạ sao?
Uông Thanh không biết phải giải thích ra sao, chỉ đành nói : “Cô bé này là người quen của em gái tôi, quen với Thanh Nghị ở trên thành phố. Thôi được rồi, mọi người mau vào nhà đi”.
Mọi người quây quần bên nhau, làm không khí cả gian nhà thêm ấm cúng. Khói từ thức ăn tỏa ra nhàn nhạt, mùi thơm kích thích vị giác. Bạch Thanh Nghị giới thiệu : “Đây là bạn cháu, tên là Lâm Thu Thu. Thu Thu, kia là chú hai, còn kia là chú ba và vợ của chú ấy. Còn đó là con của hai chú thím”. Diệp Tư Duệ tỏ vẻ đã hiểu. Cô nhìn sang hai người con của Bạch Hiên, một người con trai kém Bạch Thanh Nghị ba tuổi, tên là Bạch Vĩ, còn một người con gái kém tuổi Bạch Thư, tên là Bạch Hàm.
“Vậy hai đứa thật sự chỉ là bạn thôi à?”, Bạch Hiên nửa đùa nửa đùa. Vợ ông bật cười nói : “Ông hỏi như vậy chúng nó biết trả lời ra sao?”. Bạch Thanh Nghị đáp : “Cháu và cô ấy là bạn bè bình thường, quen biết nhau trên thành phố, cùng làm chung một chỗ”. Bạch Đình Phong cười : “Thằng bé này chẳng biết đùa gì cả”, rồi quay sang Diệp Tư Duệ hỏi : “Cháu thấy Thanh Nghị nhà chúng ta thế nào?”. Diệp Tư Duệ đáp : “Anh ấy rất tốt, giúp đỡ cháu rất nhiều. Cháu thấy anh ấy cũng rất giỏi việc nhà, chắc chắn người yêu sau này của anh ấy sẽ rất hạnh phúc”. Bạch Vĩ nghe thấy vậy thì đảo mắt, hừ nhẹ một tiếng. Diệp Tư Duệ chú ý đến hành động của hắn, liền nhìn sang anh. Có lẽ anh không chú ý đến hắn.
Bạch Hiên hỏi nhỏ với Bạch Đình Phong : “Chị nhà không đến sao anh?”. Bạch Đình Phong thở dài lắc đầu. Bạch Hiên thấy vậy cũng không hỏi gì thêm. Vợ ông thấy vậy đành nói : “Dẫu biết chị Nguyệt tính cách không thấu đáo, nhưng đây cũng là bữa cơm chị Thanh và cháu trai chuẩn bị để mời mọi người đến ăn, như vậy là không tốt rồi”. Bạch Đình Phong nói : “Quả thật chuyện này nhà tôi làm không được tốt, phải xin lỗi chị dâu và cháu trai rồi”. Uông Thanh cười gượng đáp : “Đầu năm không nhắc đến mấy chuyện này, thôi thì bỏ qua đi. Chúng ta nên bắt đầu bữa tối rồi chứ?”.