Chương 2
Thoát lần đầu đã khó, lần thứ hai thì lại càng khó hơn. Xem ra không thể thoát ra khỏi căn phòng này rồi.
Lẽ nào cứ phó mặc cho số phận như vậy? Còn lâu! Cô không phải loại người đó.
Ngay ngày hôm sau, Diệp Chấn Nam đã hẹn với Giang Chân Mạn cho Tô Triết Viễn và cô đến gặp mặt nhau tại một nhà hàng.
Diệp Tư Duệ không ngừng suy nghĩ làm sao để trốn tránh buổi gặp mặt kia. Giả bệnh được không? Diệp Chấn Nam đã quá quen với trò này. Nếu cô nói bị bệnh, ông sẽ đưa cô đến bệnh viện khám mất. Nhưng còn cách nào khác chứ?
Diệp Tư Duệ tạm thời ngừng suy nghĩ, ngồi lên trên giường. Cô bất giác nhớ đến mẹ, liền lục trong ngăn tủ một tấm ảnh đóng khung gỗ để bàn.
Trong ảnh chính là Diệp Chấn Nam, Diệp Tư Duệ và mẹ của cô vào mười sáu năm trước. Khi đó, cô vẫn còn là một đứa trẻ hồn nhiên đến chừng nào. Bố cô lúc ấy cũng rất trẻ, và, cả mẹ của cô.
Bà ấy thật sự rất đẹp.
Cô cố gắng mỉm cười, hít một hơi rồi thở phào. Cô sao có thể từ bỏ mọi thứ dễ dàng đến thế? Đưa tay vỗ vỗ mặt, cô đã tỉnh táo hơn.
…
Diệp Chấn Nam đưa Diệp Tư Duệ đến nhà hàng. Cô trái lại không phản kháng, còn hỏi một số sở thích của Giang Chân Mạn rồi tự chọn quà tặng cho bà. Ông coi đó là một sự tìm hiểu. Có lẽ cô cũng đã chấp nhận.
Diệp Tư Duệ vừa bước vào cửa thì đột nhiên ôm bụng, đôi mày nhíu lại tỏ ra đau đớn.
“Bị làm sao vậy?”, Diệp Chấn Nam nhìn cô.
“Bố, con… vào nhà vệ sinh một lát”.
“Đừng giở trò nghịch ngợm! Ta không muốn nhắc nhở con thêm lần nào nữa”.
“Vậy bố có thể để một vệ sĩ đi theo con. Con cũng đâu có ý định gì đâu. Là đau bụng thật mà”.
Ông nhìn con gái suýt xoa đau đớn, đành nói với vệ sĩ đứng ngay bên cạnh: “Đi theo nó đi”.
Vệ sĩ kia rất để ý đến nhất cử nhất động của Diệp Tư Duệ. Cô vẫn ôm bụng nhăn nhó. Xem ra cơn đau vẫn không thuyên giảm.
Diệp Tư Duệ đứng trước cửa nhà vệ sinh, chợt quay mặt lại. Vệ sĩ kia vẫn đứng phía sau cô. Diệp Tư Duệ liền nói: “Anh còn định vào trong à?”. Người kia có chút chần chừ. Cô lại nói: “Anh có biết bên trong có bao nhiêu người là nữ không? Rồi con gái phụ nữ đi qua đi lại nhìn thấy thì sao? Đừng làm tôi mất mặt!”.
Vệ sĩ kia sau một hồi tranh đấu nội tâm gay gắt thì đã quyết định rời đi. Cô nhìn theo anh ta vài giây, rồi mới vào trong nhà vệ sinh.
Nhà hàng này được thiết kế vô cùng sang trọng và lộng lẫy, khác xa với vẻ bừa bộn ở bên ngoài kia, quả nhiên là nơi để khách hàng vung tiền.
Giang Chân Mạn nhìn đồng hồ. Diệp Chấn Nam đã ở đây, hai bên còn đưa nhau quà gặp mặt rồi, nhưng Diệp Tư Duệ đâu? Rõ ràng cô mới là người quan trọng cho ngày hôm nay mà. Bà không kiên nhẫn thêm được nữa, bắt đầu hỏi: “Sao con bé đi lâu quá vậy?”. Diệp Chấn Nam ngoài mặt tỏ ra hờ hững, nhưng cũng rất sốt ruột, đành tìm một lý do nói: “Căng thẳng trước lúc gặp mặt, chị Giang chắc hiểu mà”.
“Không sao mà mẹ. Chắc em ấy cũng cần có thời gian chuẩn bị. Chúng ta có phải đã quá vội vàng không?”.
Tô Triết Viễn ngồi ngay cạnh Giang Chân Mạn. Hắn mặc bộ vest đen lịch thiệp, lời nói và cử chỉ nhã nhặn, rất có dáng vẻ của một quý ông.
“Vội vàng gì chứ!”, Giang Chân Mạn trái lại nóng vội, “Hai đứa cũng đâu còn nhỏ nữa, kết hôn càng sớm càng tốt. Phụ nữ tầm tuổi con bé bây giờ là sinh nở tốt nhất. Đến lúc lớn tuổi hơn, con cái sinh ra còn có thể bị mắc bệnh”.
Diệp Chấn Nam lại không thích cách nói chuyện này, cố điềm tĩnh đáp lại: “Điều quan trọng nằm ở hai đứa nó muốn khi nào kết hôn thôi, đâu ép buộc được mãi”.
“Chú Diệp nói đúng đấy mẹ à. Tư Duệ cũng cần chuẩn bị rất nhiều thứ, bởi vậy chúng ta phải cho em ấy chút thời gian. Mẹ xem, chẳng phải hôm nay em ấy còn hao tâm chuẩn bị quà cho mẹ sao?”. Diệp Chấn Nam ngầm đồng ý với lời này của Tô Triết Viễn.
Một vệ sĩ từ đâu đột nhiên đến gần ông, nói nhỏ vào tai. Diệp Chấn Nam tức gận, tông giọng lạnh đến phát run: “Vô dụng! Đi tìm nó ngay lập tức!”.
Hai vệ sĩ đi đến nhà vệ sinh, không suy nghĩ gì nhiều mà thẳng tay mở cửa. Trong phòng toàn con gái, người đang soi gương, kẻ thì trang điểm, đột nhiên có người mở cửa mà lại còn là nam thì hốt hoảng hét: “Biến thái! Cút đi!”. Hai vệ sĩ kia thấy vậy cũng xấu hổ, liền bỏ đi.
Diệp Tư Duệ vừa đổi trang phục với một nhân viên trong nhà hàng, còn trả một khoản tiền để cô ta giả làm mình đi ra ngoài. Vệ sĩ thấy cô gái kia chạy đi liền đuổi theo, còn Diệp Tư Duệ cẩn trọng thoát ra khỏi nhà hàng an toàn.
Cô cảm thấy bản thân như một con chim hoàng yến vừa thoát khỏi chiếc lồng bằng vàng cầm tù bản thân, chỉ khẽ mỉm cười, hít thở khí trời buổi tối.
Có điều, trong người cô lúc này chỉ còn đúng chiếc điện thoại.
Diệp Tư Duệ đi bộ dọc dòng sông trong thành phố. Một cặp tình nhân đang ngồi trên bờ đầy thắm thiết. Vài người đi bộ ngang qua. Xe cộ cũng vội vã lướt đi. Tất cả đều diễn ra hết sức bình thường.
Điện thoại của cô bỗng rung lên. Là Diệp Chấn Nam gọi. Cô đành trả lời.
“Diệp Tư Duệ, con đang ở đâu?”.
“Bố à”, không hiểu sao, trong lòng cô lúc này lại là sự cô đơn và thất vọng, “Nếu bố chỉ tìm con để con gặp mặt Tô Triết Viễn thì hãy thôi đi. Con không muốn phải gặp người con không thích. Con cũng sẽ không kết hôn với người này!”.
“Nói, con đang ở đâu? Tự quay lại đây hoặc nói địa điểm. Nếu để ta đi tìm thì con biết hậu quả rồi đấy!”.
Cũng chỉ là cấm túc ở nhà nhiều nhất một tháng. Sự tù túng ấy thật khiến con người khó chịu đến phát điên! Thà rằng hiện tại đang ở bên ngoài cũng dễ chịu hơn ở nhà. Cô sẽ không làm theo bất cứ yêu cầu nào của ông.
“Bố, con… á!”.
“Duệ Duệ! Con bị sao vậy? Duệ Duệ!”. Diệp Chấn Nam không khỏi lo lắng. Đột nhiên điện thoại bị ngắt, gọi lại cũng không có tín hiệu làm ông càng thêm tức giận.
Điện thoại trên tay Diệp Tư Duệ rơi tõm xuống sông. Cái điện thoại ấy có rất nhiều thứ quan trọng ở bên trong, nhất là số điện thoại liên lạc. Giờ cô phải làm sao? Cô nhìn xung quanh rồi lại ngó nghiêng xuống nước. Chẳng có lấy một người quan tâm dừng lại. Cũng chẳng có ai có thể giúp cô.
“Trời ơi cái điện thoại là cái quan trọng nhất mà sao lại để mất vậy? Diệp Tư Duệ, mày có phải mất não rồi không chứ!”. Ngôn Tình Ngược
Cô vẫn muốn tìm cách lấy điện thoại, hoặc là chỉ đứng đó và ngắm chiếc điện thoại đã biến mất trong lòng sông.
Bỗng có người hốt hoảng gọi: “Cô ơi, đừng đứng đó! Có chuyện gì thì từ từ giải quyết, đừng làm thế!”.
Diệp Tư Duệ giật mình quay lại, suýt chút nữa thì trượt chân ngã. Người kia kịp thời bắt được tay cô kéo lại khiến cô loạng choạng ngã vào lòng người ấy. Thật hú vía!