Chương 15
“Lâm Thu Thu, khăn với kính râm cô lấy đâu ra vậy? À không, tại sao cô lại trùm khăn đeo kính?”.
Diệp Tư Duệ mặc kệ tất cả, vẫn trùm khăn đeo kính kín mít. Như này gọi là bảo vệ bản thân. Ngộ nhỡ gặp phải ai đó biết cô thì sao?
Diệp Tư Duệ nói: “Còn nhớ cái điện thoại của tôi rơi xuống sông rồi không?”.
“Không nhớ lắm”, anh thành thật đáp. Diệp Tư Duệ cũng không muốn hỏi thêm. Vì sao trên đời lại có người như anh chứ?
“Giờ tôi cần phải mua một cái điện thoại mới với mua ít đồ cá nhân. Anh sống ở đây đương nhiên phải biêt nhiều hơn tôi chứ”.
Ngẫm nghĩ lại thì cũng đúng.
Hai người đi đến mấy nơi bán điện thoại, rồi ra chợ mua ít đồ.
Diệp Tư Duệ dẫn anh đi vào một cửa hàng tiện lợi mà cô vừa phát hiện trên đường. Cô bước vào bên trong, đi hết gian hàng này đến gian hàng khác để tìm thứ cần mua. Bạch Thanh Nghị chỉ đơn giản đi theo, thỉnh thoảng lại liếc xem cô mua cái gì.
Anh bỗng giật mình, phát hiện bản thân từ nãy cứ vô thức đi theo cô hiện tại đang ở gian hàng của phụ nữ. Diệp Tư Duệ đang chọn đồ để chuẩn bị cho ngày tháng sắp tới. Điều cô tự hào nhất lúc này đó chính là đã mang theo kha khá tiền mặt để đề phòng thẻ bị khóa. Nhưng dù sao thẻ cô cũng đều bị Diệp Chấn Nam khóa từ lúc đến Ý rồi.
Cô chợt quay lại nhìn Bạch Thanh Nghị, thản nhiên hỏi: “Mặt anh sao thế?”. Anh đỏ mặt quay đi: “Tôi ra quầy bên cạnh xem có đồ gì cần mua không”, rồi nhanh chóng đi mất. Diệp Tư Duệ khó hiểu: “Chẳng lẽ đã hơn hai mươi tuổi rồi mà anh ta chưa nhìn thấy mấy thứ này bao giờ à? Còn xấu hổ nữa!”.
Tiếp đó, cô dẫn anh đến một cửa hàng quần áo cũng vừa được cô phát hiện khi đang đi trên đường, liền ghé vào xem thử.
Nhân viên của cửa hàng vừa nhìn thấy khách bước vào liền mỉm cười chào: “Kính chào quý khách! Mời hai vị đến xem qua những mẫu mới nhất mà cửa hàng chúng tôi vừa nhập về”.
Diệp Tư Duệ bỏ lại Bạch Thanh Nghị có ý muốn chờ ở bên ngoài, một mình vào bên trong xem các mẫu mới mà nhân viên cửa hàng giới thiệu. Đối với cô, những mẫu hàng này cũng không hiếm gặp lắm, thậm chí bản thân còn từng mua mỗi loại ít nhất một cái.
Truyện đề cử: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
Đột nhiên có người từ bên ngoài bước vào, rồi va mạnh vào cô một cái khiến cô giật mình. Còn chưa định hình được chuyện gì thì cô liền nghe thấy tiếng chửi: “Mù à! Đi đứng kiểu gì vậy? Bố mẹ mày không sinh cho mày mắt sao?”.
Diệp Tư Duệ nghe vậy liền quay lại, nhìn thấy cô gái vừa rồi buông lời mắng mình đang cúi xuống nhặt kính của cô ta, liền hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: “Cái đồ vô học! Để xem lão nương nói cho cô biết đạo lý làm người là như thế nào”. Cô gái kia vừa nhặt kính lên, Diệp Tư Duệ liền nói: “Ây ya, cô không thấy tôi đang đứng đây sao mà đi vào không biết tránh? Ôi trời, quên mất! Chẳng phải cô vừa nói cô bị mù sao? Trí nhớ của tôi kém quá!”.
“Con ranh kia!”, cô ta nghiến răng chỉ vào cô, “Mày dám nói tao như thế hả?”. Diệp Tư Duệ đáp: “Chứ không phải là tự cô giới thiệu mình bị mù sao?”. Cô nhìn chiếc kính râm trên tay cô ta, liền tỏ vẻ ngán ngẩm lắc đầu: “Đã mù rồi còn đeo loại kính râm này nữa, thảo nào không thấy đường”. Mấy chữ “bị mù” bị Diệp Tư Duệ nhấn mạnh kiến cô gái kia tức đến đỏ mắt, liền vung tay một cái. Nhưng chưa kịp giáng xuống mặt Diệp Tư Duệ liền bị người khác bắt lấy rồi hất ra.
Diệp Tư Duệ thấy Bạch Thanh Nghị đang tiến đến bên mình, cả người tự nhiên có chút thả lỏng. Xém tí nữa là thật sự bị tát rồi.
Anh quay sang nhìn cô, xác nhận chưa xảy ra chuyện gì rồi nhìn vào cô gái phía đối diện: “Nơi này là để mua bán, chúng ta có gì thì nên bình tĩnh mà nói, đừng hở chút động tay động chân”.
“Anh là ai mà dám xen vào chuyện của tôi? Liên quan đến anh à?”.
“Tôi là…”. Đúng lúc anh đang lúng túng không biết nói sao cho đúng thì Diệp Tư Duệ liền cắt ngang, ôm lấy tay anh: “Anh ấy là bạn trai tôi, như vậy đã đủ liên quan để xen vào chuyện này chưa?”.
Bạch Thanh Nghị hoặc không dám nói, hoặc không thể nói ra từ: “Cái gì?”. Đầu óc anh bỗng trở nên trì trệ. Cô vừa nói cái gì cơ?
“Ha, đều dạng quê mua như nhau”, cô ta nhếch môi chế nhạo. Diệp Tư Duệ thắc mắc mắt cô ta có phải thật sự bị đui mù rồi không. Nhìn cô vậy mà quê mùa?
“Phải rồi, quê tôi ở Ý đấy. Parla Italiano?”.
Cô gái kia ngơ ngác không hiểu cô đang nói cái gì, chỉ đành cứ nhìn hai người đi lướt qua ra bên ngoài.
Thật ra là Diệp Tư Duệ kéo anh ra bên ngoài, nếu không anh sẽ còn đứng đó ngơ ngác cùng cô gái kia. Cô khẽ nhón chân nói nhỏ vào tay anh: “Cảm ơn đã phối hợp cùng tôi nha!”. Anh lúc này mới bừng tỉnh, đẩy cô ra: “Cô nam quả nữ, tránh xa tôi ra!”.
“Bình thường thôi mà. Làm như anh kỳ thị con gái ý”, cô bĩu môi, rồi sực nhớ ra bản thân đến đây để chọn đồ. Không biết hôm nay có vận xui gì ám cô mà gặp phải loại người xui xẻo kia.
Diệp Tư Duệ bỗng sáng mắt lên, nhìn thấy một chiếc váy màu tím với kiểu cách khá bắt mắt, liền qua đó ngắm thử. Nhưng vừa nhìn giá tiền, mặt cô liền xịu xuống. Dù có cho cô nhiều tiền thêm nữa thì cô còn có rất nhiều đồ phải sắm, làm sao có thể tùy tiện mua một chiếc váy đắt tiền như này. Quá xa xỉ!
“Ồ, chiếc váy này cũng đẹp quá nhỉ?”.
Diệp Tư Duệ quay lại, lại thấy cô gái khi này va vào mình, liền cảm thấy chướng tai gai mắt. Cô ta gọi nhân viên ra, chỉ tay vào chiếc váy cô đang cầm xem: “Lấy cho tôi chiếc đó”. Diệp Tư Duệ liền nói: “Ê, tôi xem trước rồi mà!”. Nhân viên cửa hàng đành cười: “Quý khách, chiếc váy này đã được vị khách kia xem trước rồi. Cửa hàng chúng tôi còn rất nhiều mẫu váy khác…”.
“Không cần, tôi muốn chiếc váy kia”, cô ta cắt ngang, “Tôi trả gấp đôi giá gốc cho mấy người”.
“Cô thật quá đáng!”, Diệp Tư Duệ tức giận, “Tôi trả gấp ba lần đó!”.
“Gấp năm”, cô ta cười mỉa mai.
“Vậy chiếc váy này…”, nhân viên cửa hàng cảm thấy ái ngại.
Thấy Diệp Tư Duệ im lặng, cô ta nói tiếp, “Sao nào, không có tiền tranh tiếp?”. Diệp Tư Duệ nói: “Không so đo với loại người như cô”, rồi đưa chiếc váy cho nhân viên, sau đó liền đi lướt qua người cô ta.
“Đúng là đồ không có tiền mà còn dám tranh giành với tao? Gói chiếc váy này lại cho tôi”.
“Vâng”.
Diệp Tư Duệ cảm thấy bản thân bị chèn ép quá đáng. Nếu không phải cô đang bỏ nhà thì chắc sẽ lao ra đánh cô gái kia mất. Chợt cô bị kéo tay lại, liền ngước mắt, thấy Bạch Thanh Nghị đang đứng đó. Cô liền cáu gắt: “Anh làm cái gì vậy?”. Anh lấy một chiếc váy màu trắng ra: “Cô so đo với người ta làm gì? Chiếc váy đó nhìn cũng rất đẹp nhưng không đáng để tốn nhiều tiền gấp năm lần vì nó đâu. Thử chiếc váy này xem”.
Cô nhận lấy chiếc váy từ tay anh, không hiểu sao trong lòng có chút bối rối.
“Xin lỗi”.
“Hả?”.
“Bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì”.
“…”.
Diệp Tư Duệ ngượng ngùng trong giây lát, rồi nói với nhân viên cửa hàng: “Gói cho tôi chiếc váy này”.
“Ha”, cô gái kia trong lúc tìm thêm túi xách nhìn chiếc váy mà Diệp Tư Duệ mua liền cười mỉa mai, “Nhìn như giẻ lau rách nát. Đúng là nghèo hèn mà”. Diệp Tư Duệ không chút tức giận. Cô lại ôm tay Bạch Thanh Nghị lần nữa: “Dù có thế nào thì cũng là đồ bạn trai tôi chọn, làm sao như cô đến đây một mình đơn độc. À mà có khi bạn trai cô không muốn đi cùng người mù đó”.
“Cái con ranh kia!”.
Diệp Tư Duệ không mấy quan tâm, cùng anh đi ra quầy thanh toán. Nhân viên cửa hàng đưa túi đựng cho Diệp Tư Duệ: “Của quý khách đây ạ”. Cô thanh toán xong liền cùng anh vui vẻ ra về.
“Hừ, con ranh đáng ghét!”. Cô gái kia không còn hứng thú chọn thêm đồ nữa, chỉ ra quầy thanh toán chiếc váy ban nãy vừa tranh giành với Diệp Tư Duệ, đưa thẻ cho nhân viên, miệng thúc giục: “Thanh toán mau lên, tôi còn phải đi có việc”. Nhân viên cửa hàng nhận rồi quẹt thẻ hai lần nhưng đều không được, đành trả lại cô: “Xin lỗi quý khách, thẻ này của cô bị khóa rồi”.
“Cái gì?”, cô ta kinh ngạc, “Không thể nào! Cô mau thử lại đi”.
“Rất xin lỗi quý khách”.
“Khốn nạn!”. Cô ta chửi một câu, rồi nghiến răng lầm bầm: “Tô Triết Viễn, anh được lắm!”.