Chương 12
Trương Khánh Phong nói: “Mọi người, hôm nay tôi mời, vì vậy cứ thoải mái đi”. Mọi người đương nhiên rất vui vẻ, nhiệt tình vừa ăn uống vừa hát hò, thật sự vô cùng nhộn nhịp, hỗn loạn, dù mọi người có hát hay hay hát dở đều chẳng còn là ý nghĩa.
Bạch Thanh Nghị cảm thấy ngồi cùng mọi người rất vui, cũng không phải lúc nào cũng được ngồi cùng nhau vui vẻ như vậy. Nhưng ngồi lâu trong phòng kín quả thật có chút ngột ngạt, liền nói muốn đi vào nhà vệ sinh một lát. Dương Lâm Lâm mặt có hơi ửng hồng, phần vì nhiệt tình gân cổ hát, phần vì đã uống chút rượu, phất phất tay nói: “Đi đi, nhanh nhanh rồi vào đấy!”.
Anh ra khỏi phòng, tạp âm trong phòng đã vơi đi rất nhiều.
Bỗng anh thấy có hai bóng người rất quen từ xa đi vào một phòng KTV. Anh không hiểu vì sao trong lúc ấy, có một thứ gì đó đang nhộn nhạo chi phối mọi giác quan của anh. Anh bất giác đi theo hai bóng người kia.
Là Giang Thanh và Tần Lam.
Tần Lam nói: “Tưởng cậu muốn dẫn tớ đi chơi chỗ nào chứ?”. Giang Thanh đáp: “Nơi này thích hợp với cậu quá rồi còn gì”.
Tần Lam không trả lời.
“Ở nước ngoài khó tìm được mấy bài hát từ hồi cao trung, có chút hoài niệm”.
Giang Thanh đương nhiên thấu hiểu. Cô hỏi Tần Lam muốn hát bài hát gì, Tần Lam nghĩ ngợi rồi mỉm cười đáp: “Bài hát năm đó tớ sáng tác hát trước toàn trường”.
“Còn phải xem ở đây có không đã. Haha, vậy mà tớ không quay lại cảnh cậu tỏ tình người ta”.
Tần Lam chợt yên lặng, đôi mắt trở nên thâm trầm. Giang Thanh biết ý, chỉ đành khoác tay cô kéo vào phòng, đổi chủ đề: “Thôi nào, đời người trải qua mấy lần thất bại mới tìm ra được tình yêu đích thực! Mau vào trong vào trong! Tôi muốn nghe hoa khôi cao trung của tôi hát! Haha”.
Đó đã là cả một ký ức, bị lấp mất bởi rất nhiều bộn bề, dường như muốn khơi dậy mà lại sợ sệt, đành để lãng quên.
Khi đó đến tiết mục của lớp, cô cầm cây đàn guitar, rất tự tin mà cất tiếng hát, dây đàn vang lên đệm vào lời.
“Trong vạn biển người, anh luôn hướng mắt về em
Em lại luôn nhìn về anh từ trong vạn biển người…
Đôi khi ngớ ngẩn
Lắm lúc ngại ngùng
Hay ghen tuông vô cớ
Em vẫn yêu hết tất cả phong cảnh nơi có anh…
Anh là cơn gió dịu dàng
Là mặt trời chẳng chói chang
Là mùa xuân ấm áp
Mang em đến dải ngân hà đẹp đẽ…
Trong mắt em
Anh là
Cơn gió dịu dàng
Là mặt trời chẳng chói chang
Là mùa xuân ấm áp…
Trong vạn biển người,
Anh luôn hướng mắt về em
Em lại luôn nhìn về anh từ trong vạn biển người…”.
…
Lý Xuyên vào nhà vệ sinh để tìm người, nhưng nhà vệ sinh lại không có một bóng người.
Người cũng không thể tự nhiên biến mất được. Đâu phải truyện cổ tích!
Mà nếu đã ra ngoài, đáng lẽ trên đường tới đây anh phải gặp được rồi chứ nhỉ?
Anh chỉ đành quay trở lại phòng, bực dọc thông báo với mọi người: “Không biết cậu ấy đi đâu rồi. Tìm không thấy”.
“Cậu ấy nói xin lỗi, không được khỏe nên về trước rồi”, Dương Lâm Lâm đáp.
“Sao cậu biết?”.
“Thì cậu ấy nhắn tin với quản lý Trương mà”.
Ánh đèn thắp sáng con đường trong đêm tối.
Bạch Thanh Nghị còn chưa về nhà luôn. Anh ngồi trên ghế bên đường, hít thở chút không khí.
Một đôi trai gái nắm tay vui vẻ đi qua. Cô gái nói với chàng trai: “Nhận lời tỏ tình của em rồi thì phải là người của em!”. Chàng trai dùng lực nắm lấy tay cô gái như sợ tuột mất: “Nhất định sẽ bám dính lấy em suốt đời. Lúc ấy không được chê anh dính người”.
“Ai chê!”.
Hai người cười hi hi ha ha, bước chân ngày càng xa dần, bóng người cũng dài ra.
Thật ra anh cũng có chút ngưỡng mộ đôi bạn trẻ vừa rồi, có thể thản nhiên mà thốt ra những lời như thế, cứ như mặc kệ mai sau.
Rất đẹp!
Anh cũng có một ký ức rất đẹp đó. Chỉ là đó là “ký ức”.
Cũng từng có người rất vô cớ đánh anh, chỉ vì cậu ta phát hiện anh vẽ chân dung của Tần Lam. Đó chắc chắn là một kiểu ghen tuông trẻ con, muốn khẳng định chủ quyền, mà đến giờ nghĩ lại thấy quá buồn cười.
Sau vụ việc đó, anh và cậu bạn kia bị gọi lên ban giám hiệu. Cô chủ nhiệm rất thiên vị, đã giáo huấn anh một tràng: “Tuổi trẻ như cậu thì chỉ nên chú ý vào việc học thôi, còn đòi hỏi muốn yêu đương với con nhà người ta? Cậu không cần tương lai thì cũng phải để cho người khác tương lai chứ!”.
Anh cũng đâu có làm gì? À, chỉ là vẽ một bức tranh…
Anh rất muốn nói lý, chỉ là khi anh vừa mở miệng thì mẹ anh cũng vừa đến. Bà liên tục xin lỗi giáo viên chủ nhiệm, hứa sẽ không để cho sự việc tiếp diễn. Còn cô chủ nhiệm thì luôn yêu cầu bà có phương pháp giáo dục lại con của mình, đừng đi gây sự với bạn.
Anh không có.
Nhưng mẹ anh vẫn cứ đang nói xin lỗi ở kia khiến anh không mở miệng được.
Trên đường về nhà, mẹ anh không nói lời nào. Anh nhìn không khí im lặng một lúc lâu rồi lên tiếng: “Mẹ cũng nghĩ con sai sao?”.
Bà nhìn anh mỉm cười.
Đương nhiên bà hiểu con trai bà hơn ai hết.
“Miễn là không vi phạm pháp luật, không trái với đạo đức, chúng ta đều không sai”.
“Xin lỗi không nhất thiết là vì cảm thấy có lỗi. Xin lỗi chỉ là để khiến không khí trở lên tốt hơn”.