Chương 52
Hai người họ vẫn chưa quen cuộc sống ở Anh, nhung nhớ về quê nhà.
Dường như Trình Ngọc Lan vẫn nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia ở bệnh viện nhưng bà không dám chắc, xuất phát từ suy nghĩ riêng, bà không hề nhắc đến cho hai người.
Nhìn Đỗ Đức Vĩ kiên nhẫn lau người cho mình, bà đột nhiên thấy được rất nhiều. Hôn nhân đi đến cuối cùng, quan trọng nhất là bầu bạn và nâng đỡ lẫn nhau, mà chỉ có người yêu nhau mới có thể ở bên nhau không một lời oán hận khi đối phương ốm đau!
Lúc Đỗ Lam đi xe bus đi làm thì có nhìn thấy một cửa hàng, bên trên là quảng cáo chế biến gỗ.
Phía sau cửa của cửa hàng là một vườn hoa nhỏ, bên trong trồng đầy hoa, ở giữa còn một chiếc đu dây làm bằng gỗ.
Trong cái nháy mắt lướt qua từ trên xe, cô đã thích mảnh sân đó.
Cô nhớ tới những ngày còn ở với bà lúc nhỏ, cô ngồi trên xích đu, bà ở phía sau đẩy cô, kể cho cô nghe những điều thú vị với ông khi bà còn trẻ.
Đỗ Lam trở lại bệnh viện, Đỗ Đức Vĩ đang rửa mặt cho Trình Ngọc Lan.
Nhìn người bố thấp giọng nhỏ nhẹ kiên nhẫn rửa mặt cho mẹ mình, nhớ tới lúc còn nhỏ bà nội cứ nhắc mãi, nói bố giống ông nội nhất, lương thiện, cẩn thận, trọng tình.
Lúc Đỗ Đức Vĩ ra ngoài mua thuốc, Đỗ Lam ngồi ở mép giường của Trình Ngọc Lan.
“Mẹ, mẹ quen biết bố như thế nào?”
“Mẹ với bố con à?”
“Lúc mới quen, bố con vẫn là một tên nghèo với hai bàn tay trắng, ngày nào ông ấy cũng đạp xe đạp đón đưa mẹ đi làm.”
“Sau đó bà ngoại ông ngoại con không đồng ý, mẹ nhất quyết kết hôn với ông ấy, sau đó thì nhanh chóng có con, cuộc sống lúc đó vô cùng gian khổ, bố mẹ cho rằng con là món quà trời cao ban tặng, kiên trì sinh con ra. Lúc mới bắt đầu mẹ không có sữa, chỉ có thể mua sữa bột cho con ăn. Để cuộc sống khá giả hơn mà bố con bắt đầu buôn bán nhỏ, kết quả bị thua lỗ. Bố mẹ không thể để con chịu khổ theo nên đưa con đến nhà ông bà nội.”
“Sau đó cuộc sống khá giả hơn một chút, lúc đón con về thì con đã không còn âu yếm bố mẹ nữa rồi.” Nói tới đây, Trình Ngọc Lan cúi đầu thở dài.
Lần đầu tiên Đỗ Lam nghe bà nói đến chuyện này, trong những năm họ khổ cực, phải đến khi bản thân tay làm hàm nhai mới thật lòng cảm nhận được.
Cẩn thận nhìn người mẹ đang nằm trên giường, bởi vì bị bệnh đã lâu nên không nhuộm tóc, hai thái dương của bà đã trộn lẫn tóc bạc.
Những năm gần đây, vì oán giận trong lòng nên cô không muốn gần gũi với bố mẹ, thì ra họ đang lặng lẽ già đi rồi!
Cô đặt tay lên tay Trình Ngọc Lan: “Khi còn nhỏ con không hiểu chuyện!”
Đôi mắt Trình Ngọc Lan có chút ẩm ướt: “Mẹ biết, Lam Lam đã lớn rồi.”
“Cuộc sống của mẹ và bố rất hạnh phúc.”
“Đúng vậy! Bây giờ đám trẻ kết hôn chỉ xem điều kiện, thật ra quan trọng nhất chính là tình cảm giữa hai bên, cùng với nhân phẩm của người kia…” Nói tới đây, bà không nói tiếp nữa.
Đỗ Lam cũng ăn ý không tiếp tục đề tài này.
Hai người cứ lẳng lặng dựa sát vào nhau một hồi.
Đỗ Đức Vĩ đứng ở cửa nhìn hai người, lặng lẽ lui đi ra ngoài.
Một buổi trưa trời trong nắng ấm.
Đỗ Lam tham gia hôn lễ của đồng nghiệp từ nhà thờ xong, không lên thẳng xe mà dạo bước chung quanh.
Đồng nghiệp Marry là một cô gái nhiệt tình rộng rãi, lần đầu tiên Đỗ Lam đến công ty, cô ấy đã nhiệt tình dắt cô đi làm quen hoàn cảnh và giới thiệu các đồng nghiệp. Gặp được một người như vậy ở nơi đất khách quê người như thế không dễ dàng gì, Đỗ Lam rất biết ơn.
Chồng của cô ấy là một anh đẹp trai mở cửa hàng bánh kem, hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, tình cảm đong đầy.
Khi cha xứ đọc lời tuyên thệ, Đỗ Lam ngồi ở phía dưới, nhìn bóng dáng thân mật khăng khít của cô dâu chú rể mà mất hồn.
Giọng của cha xứ như truyền đến từ một nơi rất xa.
Bóng dáng của cô dâu chú rể cũng lập tức biến thành cô và anh.
Trong những năm yêu nhau, nếu nói cô không khát khao hôn lễ của cả hai thì không đúng.
Trong tưởng tượng thời thiếu nữ của cô, hai người đứng trong nhà thờ, tay nắm tay, sau lưng là người nhà thân thiết nhất và bạn bè, bọn họ thật lòng chúc phúc cho hai người, chỉ cần một buổi hôn lễ yên bình đơn giản như thế thôi cũng đủ với cô rồi.
Khi nhìn thấy cửa hàng trên con đường mình đi làm mỗi ngày, sân dùng những tấm gỗ cao nửa người làm thành hàng rào, hoa hồng đỏ, bách hợp trắng, hoa dại cam bên trong nhanh nhau đua nở, trên mặt cỏ giữa sân đặt một bàn đu dây làm bằng gỗ, giống như chiếc ở nhà bà nội như đúc.
Cô như nhìn thấy cô gái bé nhỏ ngồi phía trên, Tần Tương Hàn ở phía sau vừa kiên nhẫn đẩy bàn đu dây vừa kể chuyện cho cô nghe.
Cô bé nhỏ không ngừng tò mò: “Bà nội, sau đó thì sao? Sau đó thì sao?”
Sau đó, cô bé trưởng thành, rời xa cố hương…
Thời gian chảy thẳng về phía trước, nhanh chóng bỏ lại bà nội ở phía sau.
Đi đến cửa hàng nhìn thấy mỗi ngày trên xe bus, cô đẩy cửa ra.
Chuông gió làm bằng gỗ trên cửa vang lên.
Người đàn ông bên trong cúi đầu, đang điêu khắc cái gì, nghe thấy tiếng đẩy cửa thì ngẩng đầu lên.
Trong tiệm phát ra tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi.
Hai bên kệ trái phải để đủ loại gỗ khắc từ lớn đến nhỏ, con người be bé tinh xảo sinh động, chỗ để rộng rãi, chính giữa là một chiếc giá thủy tinh, đặt một tác phẩm quen thuộc — “Tình yêu”
Phía trên là bảng tên gỗ, khắc ba chữ “hàng không bán”.
Thì ra, những cái chớp mắt thoáng qua đó không phải ảo giác!
Thì ra ở một nơi cô không biết, anh vẫn luôn bên cạnh cô!
Anh không thể tin tưởng đứng dậy, nhìn ánh mắt của cô, từ khiếp sợ… đến vui sướng… lại đến……
Bình tĩnh!
Vì sao lại bình tĩnh?
Biến mất lâu như vậy, sao anh có thể bình tĩnh trước mặt em?
Cô muốn phá hủy sự bình tĩnh này.
Cô bước từng bước một về phía anh.
Cô chào hỏi: “Hi!”
Anh trả lời: “Hi!”
Cô quan sát anh từ trên xuống dưới, anh mặc chiếc áo da màu nâu ba năm trước, bên trong một chiếc sơ mi trắng, râu ria như mấy ngày không cạo, lởm chởm ngắn ngủn, phía dưới đôi mắt to tròn là quầng thâm mắt xanh đen, khiến cả người anh trông có vẻ vô cùng tiều tụy.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau một lúc lâu.
Không khí chung quanh như ngừng lại.
Cuối cùng Đỗ Lam nhẹ nhàng cong khóe miệng, phá vỡ sự yên tĩnh: “Có nhớ trước kia thi bơi anh thiếu em một việc hay không?”
Trần Hiểu Huy vẫn chưa ngộ ra: “Hửm?”
Đỗ Lam nhẹ nhàng bâng quơ: “Muốn kết hôn với em hay không?”
Nghe như sét đánh ngang tai!
Giọng điệu của cô giống như đang hỏi anh có ăn tối chưa vậy.
“Cái gì?” Trần Hiểu Huy trợn tròn mắt, anh không tin vào tai mình, anh đã nghĩ tới hàng vạn câu thoại sẽ nghe khi gặp lại, thế nhưng không thể ngờ được nó lại là câu này.
“Em mới vừa tham gia hôn lễ của đồng nghiệp, nhìn hai người yêu nhau ở bên nhau thật sự rất tốt đẹp. Em nghĩ tới hôn lễ của mình vô số lần, lần nào người đứng cạnh em cũng là anh. Em nghĩ đến kết hôn với một người em không yêu thì em tình nguyện sống cuộc sống độc thân.”
“Trong một năm này, em nói với bản thân rằng nếu có thể gặp lại anh, em sẽ kết hôn với anh. Anh có đồng ý chứ?”
Cô nhìn vào ánh mắt như đang không thể tưởng tượng được của anh, nói thêm một câu nữa: “Em không tin tưởng kiếp sau, cuộc sống ngắn ngủi, em chỉ muốn nắm chắc hiện tại. Anh còn thiếu em một chuyện… bây giờ em yêu cầu anh thực hiện, kết hôn với em đi!” Cuối cùng cô nói như đinh đóng cột: “Em sẽ làm anh hạnh phúc!”
Đôi tay run rẩy của Trần Hiểu Huy không cầm nổi dao khắc trong tay, anh nhẹ nhàng buông nói ra, dùng sức tìm tòi đáp án thích hợp nhất cho vấn đề này trong đầu, thế nhưng dù là đáp án nào cũng không che giấu được âm thanh truyền đến từ đáy lòng của anh.
Đồng ý đi! Đồng ý với cô ấy đi!
Cô ấy nói sẽ làm mày hạnh phúc!
Không cần lo người đời, không cần lo những tin đồn nhảm nhí đó nữa.
Bây giờ bọn họ đang ở Anh, không có ai biết quá khứ của họ, anh có thể nỗ lực kiếm tiền để giảm bớt gánh nặng cuộc sống, anh có thể cầu xin bố mẹ cô chấp nhận mình, anh có thể dùng thời gian chứng minh rằng mình yêu cô bao nhiêu.
Huống chi mình còn nợ cô một việc nữa đúng chứ?
Trái tim yên ả, vì lời nói của cô mà nổi bão giông.
Mà cô chỉ bình tĩnh nhìn anh ở đối diện, an tĩnh chờ đợi đáp án của anh.
Anh biết, đây lần duy nhất cô mở miệng, cũng là cơ hội cuối cùng cho hai người.
Bắt lấy nó, bắt lấy cô ấy, bắt lấy người duy nhất có thể cho mày hạnh phúc.
Từ nhỏ đến lớn, anh nỗ lực không mang đến phiền toái cho bất cứ ai, có thứ gì cũng nhường em trai em gái trước, người khác tốt với anh, anh mang ơn nhưng cũng lo sợ bất an. Có người yêu, lo cho cô, lo về bố mẹ cô, lo thái độ mà người trần đối xử với cô, từ trước đến nay anh chỉ lo cho mọi người, lúc này đây, chính lúc này đây, vì sao anh lại không thể ích kỷ một lần vì mình chứ?
Anh lấy đủ dũng khí, dùng hết tất cả sức lực, để tìm cảm áp chế lý trí, anh phát ra một tiếng khàn khàn từ trong cổ họng, giống như gào rống! Giống như hò hét!
“Được!”
Anh sợ cô không nghe được, lại lặp một tiếng nữa: “Được!”
Trong mắt Đỗ Lam ứa nước mắt, cô cười cười, nói: “Em nghe thấy rồi”
Cô bước qua, nhẹ nhàng ôm lấy anh, nói như thở dài: “Để em khiến anh hạnh phúc đi! Không được rời đi nữa!”