Chương 8
Nhưng viễn cảnh lại lạ lẫm vô cùng.
Xung quanh đầy những chai rượu rỗng, Trương Ngạn Hành quần áo xộc xệch ngồi ở ban công trên tay nắm chặt bức ảnh của cô đang cười tươi.
– A Tuyết, nếu lúc đó tôi chịu bày tỏ thì em có nguyện bên cạnh tôi không?
Trịnh Tuyết tự hỏi viễn cảnh trước mặt là gì? Là giấc mơ? Hay là tiếp diễn kiếp trước?Cô từng bước đến ngồi cạnh Trương Ngạn Hành nhìn hắn.
– Nghĩ rằng cho em tự do lựa chọn người em yêu mà lại khiến em rơi vào con đường này thì thà lúc đó tôi nên giữ em lại bên cạnh. Nhưng vì em nói thích tự do, A Tuyết à! Tôi không nỡ nhìn em đau khổ.
Trịnh rơi nước mắt khi nghe từng lời của Trương Ngạn Hành, không ngờ ngoài cha mẹ, Khả Băng yêu thương cô còn có một Trương Ngạn Hành hết lòng si tình. Dù cho đây là giấc mơ hay tiếp diễn kiếp trước đi nữa cô vẫn không khỏi đau đớn, một người đàn ông cao cao tại thượng như Trương Ngạn Hành không ngờ lại trở thành bộ dạng không ra hồn chỉ vì yêu cô thôi sao?
– Không! Không! Trương Ngạn Hành, không. Anh không được chết! A…
– Trịnh Tuyết, A Tuyết! Em làm sao vậy?
Trương Ngạn Hành nằm ngủ bên cạnh nghe Trịnh Tuyết gọi tên hắn, nhưng cô vẫn còn nhắm mắt tay thì nắm chặt lấy áo hắn kéo mạnh như muốn níu lại thứ quan trọng. Hắn gọi cô mãi thì Trịnh Tuyết mới mở mắt.
Trịnh Tuyết mở mắt thấy Trương Ngạn Hành vẫn như cũ, cô đưa tay sờ lên khuôn mặt hắn. Cùng may mọi thứ chỉ là trong mộng, hắn vẫn ở đây cạnh cô ngay lúc này.
– Chỉ là em mơ ác mộng thôi!
– Em mơ thấy tôi chết?
– Anh làm sao…?
Trương Ngạn Hành ôn nhu, tay hắn vuốt ve đầu cô: – Ban nãy em gọi tên tôi rất lớn rồi còn nói gì mà anh không được chết!
– À….
Hắn để cô nằm xuống ôm hắn, tay vuốt dọc sóng mũi cô: – Không sao rồi, chỉ là mơ. Ngủ thôi, tôi vẫn luôn ở đây.
Trịnh Tuyết mỉm cười gật đầu, dù sao thì ông trời cũng đã cho cô cơ hội sống lại. Lần này, cô sẽ không để bất kì một ai tổn hại đến những người cô yêu thương.
Sáng hôm sau, thím Bạch vào nhà tay còn cầm theo một tấm thiệp bằng vàng đi đến bàn ăn.
– Thưa, đây là thiệp gửi cho hai người.
Trịnh Tuyết nhận lấy tấm thiệp được làm bằng vàng: – Hửm, gì đây? Thiệp mời dự sinh nhật của Phong tiểu thư, thân ái mời Trương gia chủ cùng phu nhân đến dự.
Sao cô lại không nghĩ ra nhỉ? Người chơi cả thiệp bằng vàng như thế này thì trái đất chỉ có mỗi Phong gia, gia tộc có tiếng ở thế giới ngầm nên mời sinh nhật cũng thật khác người.
Phong Ly là một tiểu thư khá là cá tính, giống cô thì Phong Ly cũng là con gái độc nhất của Phong gia nên được cha mẹ hết mực cưng chiều.
Từng có một đoạn thời gian cô quen biết Phong Ly cũng được gọi là thân thiết. Nhớ đến kiếp trước thì Phong Ly cũng từng mời sinh nhật bằng cái thiệp bằng vàng này.
– Khoảng 2 ngày sau đấy anh, hôm nay anh có bận gì không?
– Không bận!
– Vậy tí nữa cùng đi với em mua sắm ít đồ để đi nha.
Trịnh Tuyết nói rồi vui vẻ đi về phòng chuẩn bị, Trương Ngạn Hành cười nhìn theo cô.
Tại trung tâm thương mại, cô đang cùng với Trương Ngạn Hành tại một cửa hàng trang sức thì Lâm Thanh và Kỷ Lan cũng vừa bước vào.
Lâm Thanh ra dấu cho Kỷ Lan im lặng, gã cùng Kỷ Lan đi đến lễ phép nói: – Chào chú Trương!
Trương Ngạn Hành không để tâm lắm nói thẳng thì hắn lơ luôn không chào hỏi. Chỉ chú tâm vào bộ trang sức bằng hổ phách mà nhân viên vừa đem ra.
Trịnh Tuyết nhìn qua: – Có lẽ hai người vẫn không quen gọi tôi bằng thím nhỉ? Được thôi, tôi cũng không ép! Lâm Khải cũng thật là, chẳng biết dạy con.
– Cô là cái thá gì mà dám nói cha tôi?
Lâm Thanh tức giận nói. Kỷ Lan đứng bên cạnh Lâm Thanh từ đầu chỉ nhìn vào Trương Ngạn Hành mà không nói gì, đúng hơn là cô cũng chẳng quan tâm Lâm Thanh và Trịnh Tuyết nói những gì chỉ tập trung nhìn vào người đàn ông cao to Trương Ngạn Hành. Tại sao cô ta lại không nhận ra người này có vài phần nhỉnh hơn Lâm Thanh đang đứng bên cạnh cô nhỉ?
Nếu nói Lâm Thanh không đẹp trai thì cũng không phải, anh ta cũng đẹp trai nhưng Trương Ngạn Hành lại như ở phạm trù khác. Dáng người cao, khuôn mặt hắn cũng đẹp trai lại có phần trưởng thành hơn cùng với một khí chất đàn ông tỏa ra mà ở Lâm Thanh không có
– Tôi làm sao nào?
Trịnh Tuyết đang tính chửi thêm vào bản mặt của Lâm Thanh thì thấy Kỷ Lan tĩnh lặng hơn bình thường không đứng ra hò hét bảo vệ chồng như mọi lần mà cặp mắt dán lên gương mặt của Trương Ngạn Hành một cách say mê,người đàn ông này cũng thật là! Dù cô cho hắn mặc bộ đồ bình thường đi chăng nữa cũng không làm mất đi một chút sự đẹp trai của gương mặt đó. Trương Ngạn Hành thấy gương mặt nhăn nhó của Trịnh Tuyết thì hỏi: – Em sao thế?
Trịnh Tuyết quay mặt sang chỗ khác: – Không có gì! Hứ!
Trương Ngạn Hành khó hiểu, bộ hắn có làm gì khiến cô phật ý hay sao?
– Cháu trai à. thím có lòng tốt nhắc cháu một câu! Trông người bên gối kĩ một chút. Về thôi, ra ngoài nhiều chỉ tổ dụ ong bướm! Nhân viên, gói 3 bộ trang sức và chiếc ghim cài áo bằng kim cương này đến biệt thự theo địa chỉ này nhé!
– Vâng thưa giám đốc!
Trịnh Tuyết nói rồi kéo tay Trương Ngạn Hành đi ra khỏi tiệm.
– Tiệm trang sức này thuộc tập đoàn Trịnh gia sao?
Kỷ Lan hỏi.
Nhân viên cung kính trả lời: – Vâng, đây là một trong 50 cửa hàng trang sức thuộc công ty con Lovely của Trịnh gia do Trịnh giám đốc sáng lập và điều hành chính!