Chương 42: Trò trẻ con anh vừa làm, khiến tôi không vui chút nào!
- Trang Chủ
- Ngọt Ngào Nơi Anh - Tử Kỳ
- Chương 42: Trò trẻ con anh vừa làm, khiến tôi không vui chút nào!
Thuộc hạ của anh trên sáu chiếc xe nhanh chóng ập xuống, Tuệ Lâm há hốc nhìn, chắc tầm phải hơn ba mươi người, ai nấy đều mặc đồ đen, trên tay đều cầm khẩu súng lục, chỉa về phía tên cầm đầu bên kia.
Con ngươi nhìn qua gương xe, đôi mi mày giãn ra, Hạo Vũ nhếch môi hạ lệnh. “Mở cửa xe.”
Trên chiếc xe cadilac anh bước xuống, chân nhấc tiến đến đến đối phương chỉ cách vài mét.
Tân Kỳ, Tân Quý thấy anh bước xuống cũng mở cửa xe đi theo sau, hơn ba mươi thuộc hạ thấy lão đại cũng đồng tiến lại gần, anh đưa tay tỏ ý dừng lại.
Hai thân hình cao lớn nhanh chóng đứng song song với nhau, không khí bao trùm khí lạnh đến ngạt người.
“Richard, ba tháng không gặp, anh vẫn còn sống rất tốt đó chứ.” Người đàn ông che nữa gương mặt đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, cao ngạo, mang một vẻ khó gần.
Câu hỏi thăm, nhưng nghe ra thì ai cũng hiểu được ý tứ trong câu nói đó.
Ý nói ba tháng không gặp, hắn tưởng anh đã chết rồi.
“Drake, chỉ ba tháng không gặp, anh nhớ tôi đến nổi chào đón tôi một màn đặc sắc như vậy?” Hạo Vũ nhếch môi, giọng lộ rõ khinh bỉ.
“Cũng không đặc sắc mấy, anh vui là được.” Drake cười lớn, giọng cười giống hệt ma quỷ.
Người đàn ông tên Richard là Lục Hạo Vũ, tên tiếng Pháp của anh, cũng là tên mà anh lấy điều hành Lục thị ở Paris.
Nên rất ít ai biết đến tên Hạo Vũ, thường họ chỉ biết Lục Hạo Vũ là bá chủ giới hắc đạo, chứ không biết danh tiếng là chủ tịch Lục thị.
Tuệ Lâm ngồi trên xe, cuộc trò chuyện đã lọt hết vào tai cô, cô mới ra trại huấn luyện, không biết danh tiếng của người tên Richard và Drake này. Nên cũng cũng không bận tâm gì nhiều.
Hạo Vũ phất tay hạ lệnh, Tân Kỳ hiểu ý cho sáu chiếc xe lui về căn cứ.
Sáu chiếc xe lần lượt rời đi theo một hàng thẳng, phút chốc không gian yên tĩnh bao chùm lên. Con ngươi đen rực sâu hoáy nhìn vào ánh mắt bên kia.
“RoyCity thực sự rất rỗi việc? Anh có thể rong chơi tối ngày như vậy?” Hạo Vũ tựa lưng lên chiếc Maybach của hắn, tay phải đưa lên chỉnh chỉnh chiếc đồng hồ bạc tỷ.
“RoyCity rất nhiều việc, nhưng anh xem nếu anh không thông qua dự án này, chúng ta đều rất bất lợi. Tôi biết thời gian của anh rất đáng giá, nhưng…” Drake hạ giọng, vẻ cao ngạo biến mất thay vào đó là vẻ thoả hiệp.
Hạo Vũ nâng tay, cắt ngang lời hắn nói, vẻ mặt không vui, lạnh nhạt nói.
“Drake, nếu anh muốn hợp tác. Tôi nghĩ anh nên tỏ lòng thành hơn. Những cái trò trẻ con anh vừa làm, khiến tôi không vui chút nào!” Sáu chữ cuối, anh cố gắng nói thật chậm, thật nhấn mạnh để cho hắn hiểu.
Hôm nay anh muốn dắc vợ đi ăn uống, không có tâm trí đùa giỡn cùng hắn, những lần không có vợ anh ở đây anh không trách. Nhưng hôm nay hắn khiến anh không vui là thật!
“Thật thất lễ, Richard.” Nữa khuôn mặt dưới đông cứng của Drake, hắn thở dài. Vốn trước giờ hắn và Hạo Vũ vẫn hay đùa giỡn như vậy, lần này lại khó chịu không vui.
Drake nhìn vào kính xe, lộ thân hình thiếu nữ đang tựa lưng vào thành ghế, những chỉ một nữa, nữa kia đã bị khuất tầm.
Hắn há hốc mồm, không tin được vào mắt, ngón tay khẽ chỉ chỉ vào xe anh, ngạc nhiên hỏi. “Ai… ai vậy? Richard.”
Hạo Vũ không nhìn vào hướng tay hắn, con ngươi nảy giờ vẫn tập chung vào hắn, không trả lời mà hỏi lại. “Chuyện của anh sao? Drake tôi thấy anh dạo này mồm mép có chút không an phận rồi.”
Biết sai ở đâu, hắn đưa tay lên bụm miệng, con ngươi dời sang bóng dáng Hạo Vũ, bất lực đáp. “Richard, tôi rất chân thành xin lỗi về chuyện ngày hôm nay. RoyCity chỉ dựa vào mỗi dự án này để cứu sống. Anh xem, chúng ta cũng không xa lạ gì.”
“Được, tôi sẽ xem xét, anh về đi.” Hạo Vũ hờ hững đáp, anh thấy lợi nhuận về dự án của RoyCity không tồi, nhưng do Drake hết lần này đến lần khác gây chuyện, anh vốn chỉ muốn dạy cho tên này một chút nhớ đời. Nhưng xem ra, tên này nói nhiều khiến anh có chút đau đầu.
Drake cong khoé môi, cười như không cười, to giọng. “Rút.”
Hạo Vũ cũng xoay người bước vào xe, Tân Kỳ Tân Quý ổn định chỗ ngồi.
Tuệ Lâm nhắm gìm mắt, nhưng vẫn chưa hề ngủ.
“Lão đại, tên đó là ai vậy? Sao lão đại lại dễ dàng cho hắn đi như vậy?” Tân Kỳ từ lúc đầu đã không hiểu, cách hắn nổ súng vào xe, cách hắn nói chuyện không chút nể nang gì, vậy mà lão đại hắn vẫn thoả hiệp cho hắn rời đi dễ dàng.
Tân Quý chỉ lẵng lặng ngồi đó, sau câu hỏi của Tân Kỳ hắn chỉ cười nhẹ, lắc nhẹ đầu.
Tân Kỳ không biết là đúng rồi, vốn trước giờ Tân Kỳ chỉ được đi theo lão đại ở Thành Phố B, Nam Sơn, Trung Sơn, Los, Ma Cao thôi. Chứ làm gì đã được đến Paris chứ. Lần này là do lão đại thấy hắn thân thiết với Bà Lục nên hắn được đi theo thôi.
Paris tuy là nơi anh được sinh ra, nhưng chẳng thiết tha gì lắm, nếu không còn ông bà nội, thì anh đã không bao giờ quay về cái nơi này từ lâu rồi.
“Hắn là người đã làm ăn chung với ta hơn tám năm rồi, việc hôm nay, cũng là chuyện bình thường hay đùa giỡn với hắn.” Hạo Vũ giải đáp thắc mắc cho hắn, tay anh vén sợi tóc không an phận dính lên gò má nhỏ của bảo bối.
Đùa giỡn? Anh có thói quen đùa giỡn thật thú vị.
Hạo Vũ nhẹ nhàng hỏi báo bối trước mặt. “Sợ không?”
Anh biết cô chưa ngủ.
Tuệ Lâm bây giờ mới mở mắt, giọng nói mỹ nhân ngọt liệm vang lên. “Sợ gì chứ, lâu lắm rồi em mới xem lại màn này.” Gương mặt hí hửng, đúng là tâm tư của trẻ con.
Hạo Vũ thở dài, vòng tay ôm chặt lấy bảo bối vào lòng, con ngươi phức tạp nhìn cô
Anh thật muốn cho cô trở lại làm cô bé vô tư hồn nhiên ngày trước mà, cứ như vậy bảo bối của anh sẽ không thèm dựa vào anh, mà chỉ tự giải quyết nguy hiểm của chính mình.
“Anh thở dài gì chứ?” Tuệ Lâm phụng phịu vì anh ôm quá chặt.
Hạo Vũ chỉ lắc đầu, lạnh giọng nói. “Lái xe đi.”
Tân Kỳ đang bối rối khều Tân Quý có nên lái hay ở đây, thì giọng nói lạnh tanh kia truyền lên, Tân Kỳ nuốt xuống ngụm nước bọt, tay run run đặt lên vô lăng rồi lái về Lục gia.