Chương 41: Tần Tử Minh
“Tôi Tần Tử Minh bạn thân Hạo Vũ, chào cô.” Hắn đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay với cô, giọng không lạnh không nhạt.
Tuệ Lâm nhìn Hạo Vũ, anh gật nhẹ đầu, cô đứng lên, đưa tay lên bắt tay, giọng trầm ổn nói. “Chào anh, tôi Đường Tuệ Lâm.”
Hắn buông tay, chìa tay về phía ghế cô. “Cứ tự nhiên, cô Đường.”
“Tần tiên sinh khách sáo rồi. Mời anh.” Tuệ Lâm nhẹ gật đầu.
Từ lúc người họ Tần này bước vào, cộng thêm vài câu chào hỏi, cô đoán người đàn ông này chắc hẳn là một chủ tịch cấp cao, hoặc là người nước ngoài có tiếng tăm nào đó. Phong thái này quá lịch lãm quý tộc.
Tần Tử Minh nhìn anh, trầm ổn hỏi. “Mạc Cảnh không đi chung sao?”
“Cậu ấy còn đang lo vụ đất đai ở Thành phố B.”
“Ồ.” Tần Tử Minh vẫn giữ gương mặt không đổi,
Tần Tử Minh thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị nói. “Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, lần này sẽ về Thành phố B. Cậu thấy thế nào?”
Anh tựa lưng vào ghế, dáng vẻ biếng nhác, cong môi: “Không chốn nữa?”
Tần Tử Minh thở dài, nhìn thẳng Hạo Vũ, tự tin nói. “Chốn? Tôi cần phải chốn sao? Chẳng qua đi du lịch vài tháng thôi.”
Hạo Vũ nhếch nhẹ khoé miệng, khinh bỉ ném cho hắn cái liếc mắt. Anh còn không hiểu tính hắn nữa sao?
Tần Tử Minh ngồi thẳng lưng lại, tay chống xuống bàn tay đỡ khuôn mặt đẹp trai không tì vết kia. “Ba tôi bắt về điều hành tập đoàn, nhưng rõ ràng tôi có biết gì về kinh tế chứ?” Chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn anh. “Cậu mở lòng rộng lượng đón nhận tiểu đồ đệ này chắc là không phiền gì đâu!”
“Rất phiền.” Hạo Vũ trả lời không cần suy nghĩ. Gì chứ? Bảo anh dạy hắn kinh tế, kiểu người nói tai này lọt tai kia như hắn anh không thể dạy nổi.
Tuệ Lâm ngớ ra, chẳng phải anh là người trong thế giới ngầm sao?
Rốt cuộc thì người đàn ông này có bao nhiêu điều cô chưa biết nữa?
Hạo Vũ thuận tiện lột xong vỏ tôm, bỏ vào chén cô, nhẹ nhàng nói. “Em ăn đi.”
“Không dạy. Cậu có thể đi học hỏi Mạc Cảnh, cậu ta biết không ít.” Hạo Vũ đáp.
“Ha ha, thôi để tôi tự học, hỏi cậu ta chắc chắn nhà tôi sẽ phá sản mất.”
Cả căn phòng cười phá lên, Mạc Cảnh làm gì mà để cho mọi người đánh giá như vậy.
Ở một nơi nào đó, Mạc Cảnh đang ngồi ở ghế tổng chăm chú xem tài liệu, đột nhiên hắt hơi một cái.
Tên nào đang nhớ tới hắn vậy?
Bữa ăn cũng vừa tàn, anh nói với Tần Tử Minh hai ngày nữa sẽ quay về Thành phố B nên hắn cũng đi về chuẩn bị, mỗi người một đường.
Bảy giờ tối, Tân Kỳ ngồi ở ghế lái, làm tài xế cho hai con người đang ôm ấp nhau ở ghế sau, Tân Quý khép hờ mi mắt, phải nói cả hai hôm nay hắn chưa ngủ được giấc nào ra hồn.
Vừa đặt chân tới Paris đã nghe có tên chán sống tới phá kho vũ khí của anh, thế là mất hai ngày giải quyết đám không muốn sống đó.
Vừa giải quyết xong tưởng là được nghĩ ngơi, ai dè lão đại hắn quay về lại phải ra đón.
người làm công khổ tâm lắm…
Đường phố lại càng đông nghịt những con người hơn, nên Tân Kỳ quyết định rẽ vào con đường tắt vô cùng yên tĩnh, cũng ít bóng người, thuận tiện đi thẳng về biệt thự Lục gia.
Hai chiếc xe Maybach đen nhám áp sát hai bên chiếc xe cadilac của anh.
Tân Kỳ đánh lái rung rắc chiếc xe.
Tân Quý nhận ra vấn đề bất thường mở mắt, khẽ hỏi. “Chuyện gì vậy?”
Tân Kỳ nhìn gương chiếu hậu, nhíu mày. “Lão đại, có 2 chiếc xe áp sát.”
Anh chầm chậm nâng mi mắt, nhìn về gương chiếu hậu, nhẹ lạnh giọng. “Dừng xe.”
“Lão đại, ở đây nguy hiểm.” Tân Kỳ nhìn gương, nặng nề nói.
Dừng tại đây khắc gì dâng mạng cho bọn hắn.
Tân Quý hiểu rõ kế hoạch của anh, nhanh mở hộc tủ bên trong lấy ra ba khẩu lục K54 đưa cho mỗi người một khẩu.
Tân Kỳ nhanh chóng khởi động hệ thống xe, lạnh giọng nói. “Lucky, khởi động.”
Lucky robot chống đạn, tra thông tin được Tân Bình và Lão đại hắn phát minh ra.
“Sẳn sàng đợi lệnh, chủ nhân.” Cô nàng Lucky rất lâu rồi chưa có lệnh, vừa nghe tên là cô nhanh trả lời.
“Bật chống đạn, tra thông tin.” Tân Kỳ quan sát gương nói.
“Đã bật, đang tiến hành tra thông tin.” Lucky chỉ trong hai giây khi ra lệnh đã bật xong chống đạn.
Lucky này không phải khen nhưng làm việc rất nhanh, có khi còn nhanh hơn Tân Kỳ, nhưng người trong phạm vị 10m cô nàng đều tra không sót thông tin nào.
Tân Quý cười nhếch, thúc nhẹ vào vai Tân Kỳ, trêu chọc. “Không tồi.”
Tân Kỳ cười nhẹ, đến ngã ba quay ngang chiếc cadilac, đột ngột dừng xe, hai chiếc theo sau cũng dừng ngay sau đó.
Đoàng… đoàng…
Tiếng súng vang lên từ một trong hai chiếc xe maybach, Tuệ Lâm khinh khỉ nhìn gương, lạnh giọng. “Của tôi đâu?”
“Hả?” Tân Quý khó hiểu, nhanh chóng đã hiểu ra, mở hộc xe lấy khẩu còn lại đưa cho cô.
Hạo Vũ cũng không nói gì, chỉ nhìn về gương xe, trầm ổn nói. “Hạ thấp gương.”
Sau khi hai phát súng bắn vào xe anh, xe không bị hư hại gì, gương của bốn cửa xe nhanh chóng được hạ xuống chỉ lọt vừa khẩu súng đưa ra.
Hai chiếc maybach hai bên nhanh chóng nổ hết lốp, người cũng đã hạ không ít, rất nhanh xung quanh ngã ba đã có hơn sáu chiếc xe bao vây xung quanh hai chiếc xe maybach và chiếc xe của anh.
Là người của Thiên Lục Hội đến, Tân Kỳ cũng không lấy làm lạ, bởi chỉ cần Lucky được khởi động, thì Thiên Lục Hội nhanh chóng sẽ phát tín hiệu cấp báo.
Hai chiếc maybach lốp đã nổ người bên này chỉ còn sáu người, đã chết hơn bảy người, sáu chiếc xe bao vây thành hình tròn làm bọn chúng hãi hơn, tên cầm đầu mở cửa xe, bước xuống.