Chương 34: Cháu thương Tuệ Lâm là thật lòng
Anh chậm rãi đứng dậy, cầm bản hợp đồng, dáng người anh cao lớn, lại một lần nữa chắn mất tầm nhìn của cô.
Hạo Vũ chậm rãi gật đầu, phất tay ra hiệu cho họ về ghế ngồi, Mạc Lâm vốn đã hoảng từ lúc thấy Tân Bình, bây giờ hắn còn gọi anh là Ngài Lục.
Vậy không còn nghi ngờ gì nữa rồi, Vũ Lâm chính là tập đoàn của Lục gia.
Mạc Lâm bây giờ chỉ muốn chui xuống đất nằm sẵn cho rồi, đứng đây thêm một giây hắn sẽ đi ra quần mất.
Anh bất ngờ nâng tay lên, tỏ ý muốn bắt tay với hắn. “Mạc tổng, tôi Lục Hạo Vũ.”
Cái tên này, ai còn lạ lẫm nữa mà anh còn giới thiệu chứ. Hắn từ từ ngẩng đầu, vô tình chạm vào ánh mắt sâu ngoáy của anh, vội vàng thu lại tầm mắt, đưa tay lên bắt lại tay anh, tay hắn run run, mồ hôi cũng bắt đầu túa ra.
“Chào…Chào ngài.”
“Hợp tác vui vẻ.” Anh trầm giọng nói.
“Vâng, Ngài Lục hợp tác vui vẻ.” Giọng nói mang theo hoảng sợ tột độ.
“Mạc tổng, trước sau đều là người nhà, đừng sợ hãi như vậy.” Anh bật cười, anh có ăn thịt ông chú của Tuệ Lâm đâu chứ.
“Người nhà?” Mạc Lâm hỏi.
Anh né người, Tuệ Lâm được khai thông tầm nhìn, nhận ra người đàn ông trước mặt, cô đứng dậy, giọng nói hoàn toàn khác. “Chú nhỏ?”
Mạc Lâm nghe giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu nhìn cô, gương mặt từ sợ hãi chuyển sang đầy ngạc nhiên: “Tuệ Lâm? Con ra khi nào sao không gọi cho chú?”
Tuệ Lâm chạy tới ôm ông chú vào lòng, hai người ôm nhau mà bên này ánh mắt Hạo Vũ muốn giết người đến nơi.
Hai người đang ngồi ở bàn cũng chứng kiến cảnh này, thầm nghĩ có khi nào lão đại lấy lại không đầu tư nữa không? Chứ nhìn bộ dạng này là sắp nổ bình giấm đến rồi.
Ôi trời! Buông nhau ra đi có được không?
Tân Kỳ than khổ trong bụng.
Hạo Vũ bước tới tách hai người ra, đẩy Tuệ Lâm về vị trí cũ, cao giọng: “Mạc Tổng, mời ngồi.”
Có Tuệ Lâm ở đây Mạc Cảnh cũng bớt hoảng sợ phần nào, hắn nhìn thấy ánh mắt Hạo Vũ nhìn Tuệ Lâm rất đặc biệt.
Phục vụ mang đồ lên sẳn tiện hỏi ba người còn lại ăn gì rồi quay xuống, cả căn phòng lại rơi vào im lặng.
Tuệ Lâm đánh tan bầu không khí đáng sợ này. “Chú nhỏ, chú dạo này thế nào ạ?”
Mạc Lâm đáp. “Chú vẫn ổn. Con thế nào?”
“Con cũng vừa ra khỏi trại huấn luyện, rất tốt ạ.” Tuệ Lâm cười cười.
Đối với Tuệ Lâm hiện tại chỉ còn mỗi Mạc Lâm là người thân duy nhất, mà mối quan hệ của họ cũng thân thiết không kém gì chú cháu ruột.
Mạc Lâm gật nhẹ đầu, mắt khẽ liếc qua người đàn ông đang cắt thịt ngồi cạnh cô muốn hỏi.
Tuệ Lâm hiểu ý, nhìn anh rồi đáp. “Anh ấy là bạn trai con, chú thấy thế nào? Đẹp trai đúng không?”
Hạo Vũ dừng việc cắt thịt, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt anh đầy cưng chiều, mĩm cười.
Mạc Lâm khó khăn mở miệng. “Đúng.”
Hạo Vũ xoay sang nhìn hắn, khuôn mặt vẫn không thay đổi, cười nhẹ rồi gật nhẹ đầu với Mạc Lâm.
Hắn vốn rất muốn hỏi vì cái gì mà anh lại chấp nhận rót vốn tập đoàn hắn vào ngay lúc này còn không nhận bất cứ phần trăm lợi nhuận nào, nhưng bây giờ thì hiểu rồi chính là bán đứa cháu gái cho hắn…
Cha Đường mà biết được chuyện này chắc từ hắn mất.
Mạc Lâm hít sâu, điều chỉnh giọng nói bình thường nhất: “Ngài Lục, tôi đúng là rất cần khoản đầu tư lớn của ngài vào lúc này, nhưng chỉ vì số tiền này mà bán cháu gái cho ngài, e là tôi không thể.”
“Bán?” Hạo Vũ nhíu mày.
“Ngài Lục, tôi xin lỗi vì đã thất lễ. Nhưng tôi không cần khoản đầu tư này nữa.”
Hạo Vũ cười nhẹ, anh đang muốn cứu hắn, mà hắn cho là anh đang mua cháu hắn, nếu anh muốn thì cần gì phải tới tận đây.
Hạo Vũ nhướng mày, cười nói. “Mạc Tổng có lẽ đã hiểu nhầm. Lục Hạo Vũ tôi trước giờ muốn gì chưa phải hỏi ý kiến ai.” Ngưng một lúc, anh trầm giọng. “Nếu tôi muốn, ngài nghĩ ngài có thể quản?”
Tuệ Lâm ngồi bên này, hai người đàn ông nói chuyện, một bên cao ngạo khí chất còn một bên cũng cao ngạo nhưng ánh mắt loé lên tia sợ hãi.
Tuệ Lâm ngao ngán thở dài. “Anh và chú có muốn ăn không?”
Hai người không hẹn mà cùng đáp. “Có”
Tân Kỳ nén nhịn cười bên này, Tân Bình đá khẽ chân hắn ra hiệu.
Tân Kỳ nuốt cơn cười, lành nhạt nói. “Ngài Lục nhà chúng tôi là đang muốn giúp anh, anh có thể không cần khoản đầu tư cũng được. Nhưng phu nhân nhà chúng tôi anh cũng không thể giành lấy được.”
Mạc Lâm gật đầu như đã hiểu.
Hạo Vũ rót hai ly rượu vang, một tay nâng lên về phía hắn, Mạc Lâm nhận lấy ly rượu. Ly còn lại anh cũng nâng lên. “Xin phép.” kính rượu hắn. “Chú Mạc, cháu xin phép kính chú một ly.”
Bốn người có mặt tại đó há hốc mồm ngạc nhiên.
Nhất là Tân Kỳ, hắn đang dùng nĩa cho thức ăn vào mồm, nghe xong câu đó tay mất đi lực, rớt cả nĩa lẫn thức ăn xuống bàn.
Tân Bình, Tuệ Lâm cũng bất ngờ về hành động này không kém.
Mạc Lâm bối rối, nhẹ cụng ly. “Ngài Lục, đừng như vậy.”
Hạo Vũ lắc đầu, mĩm cười xoay người nhìn Tuệ Lâm. “Cháu thương Tuệ Lâm là thật lòng, cha mẹ Tuệ Lâm thì cháu đã xin phép rồi, hi vọng chú sẽ cho một cơ hội.”
Thay đổi thái độ nhanh xuất sắc, vừa giây trước lạnh tanh giây sau ôn nhu dịu dàng. Còn chú cháu nữa chứ.