Chương 26: Em giết người, anh giấu xac
Nhìn gương mặt Tuệ Lâm hằn nguyên năm ngón tay, cô đứng lên trước mặt hắn.
Móng tay Tuệ Lâm lúc này dường như khảm sâu vào lòng bàn tay, nhưng sắc mặt cô vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh
An Nhiên cau có, tức giận đến cực điểm. “Thằng chó, ra tay đánh phụ nữ. Còn là con người không?”
“Đánh đã là gì? Đêm nay tao còn phải cho hai đứa chúng mày hầu hạ tao nữa cơ.”
Tuệ Lâm nhếch mép, đứng dậy, đưa tay lau vệt máu trên khoé môi.
Khinh bỉ nói: “Hầu hạ? Mày là cái chó gì mà bắt tao hầu hạ mày?”
Ngưng một lúc, cô nói tiếp. “Cái tát này, tao nhớ. Một trả mười.”
Cô tính nắm tay An Nhiên rời đi nhưng bị thuộc hạ của hắn ngăn lại.
“Hình như mày vẫn chưa rõ, tao nói tao muốn tối nay hai đứa mày hầu hạ tao.”
“Về nhà mà kêu mẹ mày hầu hạ, bà đây không rãnh.” Tuệ Lâm quay người lại, ném một câu.
Trong phòng vip.
Hạo Vũ ngồi ở ghế sofa tựa lưng vào ghế chân phải gác lên chân trái, tay cầm ly rượu. Tân Kỳ, Tân Quý đứng bên cạnh ghế, gương mặt nhăn nhíu, khó chịu.
Mẹ nó, ba mươi phút rồi, chờ chờ chờ.
Cánh cửa phòng bar mở ra, người đàn ông tầm ba đến bốn mươi tuổi cùng hai người cận vệ bước vào.
“Chào, Lục lão đại. Hình như tôi đến trễ.” Dương Tùng cong nhẹ khoé môi, cười cười.
“Ừ… Dương lão đại đây tới trễ bảy phút.” Hạo Vũ gật đâu, mắt không hề nhìn tới ba người họ.
Dương Tùng bước tới sofa, ngồi trước mặt anh. “Vậy thì giảm thêm bảy phần trăm về hợp đồng lần này. Sao nào? Lục lão đại đây hài lòng chứ?” Hắn đưa tay ra muốn bắt tay thoả thuận.
“Xem như Dương lão đại biết đi chơi.” Hạo Vũ cong môi nhếch mép, song, đưa tay lên bắt tay lại.
“Lục lão đại, tôi trước giờ là vậy, biết luật mới ra đường.”
Trên gương mặt điển trai của Hạo Vũ lộ ra vẻ châm chọc, anh đẩy hợp đồng đã chỉnh sửa về phía hắn.
Hắn nhấc bút ký tên vào: “Hợp tác vui vẻ.”
Anh cười nhạt. “Hợp tác vui vẻ.”
Dứt câu thuộc hạ của Dương Tùng ghé sát tai nói nhỏ gì đó, chỉ thấy khoé môi hắn cong lên thành nụ cười.
Sau đó hắn nhìn Hạo Vũ, lên tiếng: “Chúng ta tiếp tục.”
Hạo Vũ chỉ gật đầu, sau đó nhìn xuống cửa kính bên dưới, cảnh tượng sô đẩy nhau, ồn ào. Anh nhìn Tân Kỳ hất cằm ra phía ngoài cửa.
Tân Kỳ hiểu ý, cuối người chào rồi lui ra.
“Lục lão đại đừng lo lắng quá, chỉ là mấy đứa nhỏ có chút chuyện thôi.”
Hạo Vũ cười như không cười, nhàn nhạt đáp. “Dương lão đại, có chuyện gì thì đây cũng là chỗ làm ăn của tôi.”
Dương Tùng hiểu rõ nụ cười này của anh, hắn cười nhẹ, đứng lên. “Rất vui vì hợp tác, tôi sẽ xuống dặn dò mấy đứa.”
“Không tiễn.” Anh không để ý tới, chỉ thuận miệng buông ra hai chữ.
Hắn vừa ra, thì Tân Kỳ cũng hối hả chạy vào.
“Lão đại, phu… phu nhân…”
Nghe tới phu nhân, Hạo Vũ bật đứng người, gương mặt tuấn soái lạnh lùng giờ đây nhăn nhíu lại.
“Phu nhân làm sao?” Hạo Vũ to giọng.
Tân Kỳ ấp úng nói “Người làm loạn bên dưới là phu nhân và người của Dương lão đại, phu nhân còn bị…”
Chưa hết câu, Hạo Vũ bỏ hại hai người phi thẳng ra cửa chạy xuống tầng.
Tân Kỳ Tân Quý cũng lấy lại hồn phách chạy theo sau.
Khung cảnh lộn xộn, hai tay cô và An Nhiên đều bị giữ.
“Mẹ nó, thả bà ra. Có tin bà giết cả nhà mày không?” Tuệ Lâm gào lên.
“Mày thử xem, thử coi…”
“Trường Lưu.”
Hắn chưa nói hết câu giọng nói của Dương Tùng vang lên, tất cả bọn thuộc hạ cuối đầu chào hắn.
“Đại ca. Hai con nhỏ này…”
“Muốn gì ra ngoài, bọn mày muốn phá vụ làm ăn của tao à?” Dương Tùng ghét bỏ nói, vừa nói cừa nhìn về phía Tuệ Lâm.
“Ây, ngon á.” Khoé môi nhếch lên, đối với tướng mạo của cô gái trước mặt, hắn cũng không kìm được mà thốt lên.
Tuệ Lâm:“Con mẹ mày ngon á.”
Dương Tùng tiến lại gần đưa tay lên sờ lên gò má nhỏ. “Hàng mới à?”
“Vâng đại ca, ngon như vậy không ăn hơi phí.”
Tiếng ồn ào ngay sau đó im bặt, Tuệ Lâm thấy bóng dáng cao lớn đi tới, theo sau là hai người.
Khuôn mặt từ từ lộ ra, Hạo Vũ bước tới đứng giữa đám đông.
Dương Tùng lên tiếng. “Việc nhỏ như vậy, Lục lão đại không cần phải xuống đây, phiền lắm.”
Thấy được bóng dáng anh, cô bất nhác nhếch khoé môi.
Mẹ nó, người của bà tới rồi, ăn chết đi.
“Chỉ là mấy đứa nhỏ muốn thử gái mới của ngài thôi.” Nói xong hắn quay mặt về phía anh.
An Nhiên thầm trong bụng. “Mẹ nó, tên này không sợ chết.”
Hạo Vũ nhíu mày, giọng lạnh lùng nói: “Gái?”
“Đúng, Lục lão đại muốn thử không?”
Anh tiến lại gần, dùng chân đạp tên thuộc hạ kia văng vào cái bàn “rầm” một tiếng, đưa tay ôm chặt eo Tuệ Lâm kéo sát lại gần.
“Mày nói… người phụ nữ cùng chăn gối với tao là gái sao?”
“Ả?” Cả đám người như bị ai gõ vào đầu.
Ngẫn ra.
Cái cái gì mà, cùng chăn gối?
“Không… không phải là…” Trương Lưu lấp bấm hỏi.
“Ông xã à, nếu hôm nay em làm loạn ở nơi này, ai sẽ là người dọn dẹp đây.”
Nghe hai từ “ông xã” phát ra từ miệng Tuệ Lâm, Hạo Vũ cong khoé môi cười.
Anh không trả lời, lớn giọng nhìn về phía Tân Kỳ. “Đuổi tất cả mọi người ra ngoài, trừ những người này.”
Chỉ sau hai phút đèn bar mở sáng, tất cả mọi người đều đã bị Tân Kỳ đuổi ra, chỉ còn lại Dương Tùng, Trường Lưu, và đám người của họ.
Tất nhiên cô và An Nhiên vẫn được ở lại.
Anh nhét súng vào tay Tuệ Lâm, bây giờ anh mới trả lời câu hỏi của cô. “Anh sẽ là người dọn dẹp.”