Chương 15: Đừng loạn nữa, anh xót
“Anh bế em ra, ngâm nước lâu sẽ cảm lạnh.” Anh với tay bế cô ra khỏi bồn.
Cô mặc kệ, giờ đây sức cô đã kiệt, mà nếu có thì cũng chẳng lại anh.
Anh đặt Tuệ Lâm xuống giường, mặt nhỏ bần thần, như búp bê bị hỏng, mặc kệ cho đối phương có làm gì.
Tuệ Lâm hiện tại bây giờ thật sự không biết đối diện với anh thế nào.
Cô bây giờ muốn thoát ra khỏi đây, không muốn nhìn thấy anh thêm lần nào nữa.
Mối quan hệ chủ tớ như lúc trước không tốt sao?
Nhưng mà… Nếu cô ra ngoài thì sao? Nam Phong sẽ tìm mọi cách để giết cô.
Hai tuần nay cô ở đây rất tốt, béo tròn hồng hào hơn rồi. Anh cũng nói sẽ giúp cô trả thù Nam Phong.
Nhưng người đàn ông này, thật sự không đơn giản.
Vì sao chỉ mới gặp lần đầu, à cũng không phải lần đầu. Từ lúc nhìn anh Tuệ Lâm có cảm giác đã gặp người đàn ông này ở đâu rồi.
Những nghĩ mãi chẳng biết là gặp ở đâu, đến khi nhìn thấy Tân Bình, cô đoán là do anh là bá chủ giới hắc đạo nên cô thấy có chút quen mắt.
Với tính cách của anh, sẽ không cứu người không liên quan tới mình, tại sao anh lại cứu cô?
Vì sao lại nhận lời giúp cô trả thù.
Tệp tài liệu tra về gia đình cô là hai năm trước.
Anh đã biết cô từ hai năm về trước, khi cô gặp Tân Kỳ.
Năm đó, cô được nhận một nhiệm vụ làm việc cùng Tân Kỳ, công việc của cô là vệ sĩ và bắn thuê.
Khi gần xong nhiệm vụ, cô thấy có bóng người cao lớn quay lưng lại, phía sau Tân Kỳ đang đi tới, cô cũng nghĩ là người có thế lực cao hơn Tân Kỳ, nên mới ngang nhiên đứng đây.
Nên cô không quan tâm, nhưng khi vừa quay lại, ánh sáng xanh của tia laze chíu thẳng lên lưng người đàn ông.
Cô biết ánh sáng xanh này là gì, vì vậy khi viên đạn vừa đến, cô nhảy dựng ra đỡ viên đạn đó. Sau đó vô thức ngất đi.
Vì đây vốn là nghề nghiệp của cô, vệ sĩ việc quan trọng nhất không phải là giết người cho người khác, mà là bảo vệ cho chủ nhân.
Đến khi cô tỉnh lại thì đang ở trong bệnh viện, Tân Kỳ nói là đã đưa cô vào.
Và khi cô gặp lại Tân Kỳ thì đã là hai năm sau. Đêm đó cũng là đêm cuối cô ở Nam Sơn.
Anh đi tới lấy khay cháo, đỡ cô nhỏ ngồi tựa vào thành giường.
Cầm bát cháo múc một muỗng thổi nguội, đưa lên trước miệng nhỏ. Tuệ Lâm quay đầu sang hướng khác, tránh né anh.
Lục Hạo Vũ không tức giận, anh đưa muỗng cháo qua miệng cô, nhỏ giọng.
“Ăn một chút, giận thì giận nhưng cũng phải ăn.”
Tuệ Lâm cười khinh bỉ. “Tôi lấy tư cách gì để giận? Tôi chỉ là vệ sĩ… à không là tình nhân chứ nhỉ?”
Ngưng một lúc, Tuệ Lâm nhìn thẳng mắt anh.
“Nếu anh thật sự xem tôi là tình nhân, thì việc ăn hay không, không liên quan tới anh. Còn nữa, từ khi nào làm gái mà bị điều tra gia thế, những người đã chết cũng tra ra.”
“Anh đã biết tôi từ hai năm trước, lần này anh bắt tôi về đây. Không đơn giãn là tình nhân. Anh đang có mưu tính gì? Thì nói luôn đi.”
Cô nhỏ này đang nói cái gì vậy?
Anh trong đầu là người như vậy?
Lúc cô thấy tệp tài liệu đó, khi xem vào thời gian là hai năm trước, sau khi cô được Tân Kỳ cứu, đây chắc chắn không phải là trùng hợp.
Anh đang có mưu tính gì? Liệu gia đình cô có liên quan tới anh không?
“Em muốn hỏi việc gì? Ăn xong anh sẽ trả lời hết.” Anh đưa muỗng cháo vào miệng cô.
Xoảng.
Cô vung tay rơi bể chén cháo trên tay anh, cháo nóng vun vãi trên sàn, trên tay anh. Hơi nóng bốc lên.
Tay anh lơ lửng trong không khí, anh không bất ngờ về tính khí này của cô, nhưng anh lại bất ngờ về hành động này của cô.
Nếu tức giận mà vung tay đổ bát cháo lỡ cô bỏng thì làm sao?
“Có nóng không?” Anh nắm cánh tay cô vừa vung lên.
Tuệ Lâm giật tay khỏi bàn tay anh.
“Lục Hạo Vũ, anh điều tra về cái chết của cha mẹ tôi làm gì?”
Hạo Vũ ngơ ngác: “Anh muốn biết thêm về em.”
“Không cần, tôi và anh vốn dĩ không quen biết.” Cô lắc đầu, từ chối anh.
“Hai năm trước càng như vậy, anh đã điều tra hai năm trước.”
“Liệu anh có phải…”
Lời oán trách cô chưa hết, môi bạc đã áp vào cánh môi nhỏ cô.
“Đừng suy nghĩ lung tung.” Buông môi cô, nhỏ giọng dỗ dành.
Hít một hơi sâu, anh nhìn xuống cánh tay vừa hất vung bát cháo, có hơi đỏ rồi.
“Anh sẽ cho em câu trả lời, nhưng không phải bây giờ. Đừng loạn nữa, anh xót.”
“Anh ra ngoài một chút, em bình tĩnh lại chút.” Anh đứng lên nhìn lại cô gái nhỏ.
Anh dùng gần nữa cuộc đời mình để tìm cô, anh không để lạc cô một lần nào nữa.
Kiếp trước cô đã có khổ rồi, kiếp này anh phải bù đắp lại tất cả. Kể cả mất hết anh vẫn chấp nhận.
Căn phòng phút chốc chỉ còn Tuệ Lâm, bát cháo khi nảy đổ trên sàn anh đã cho người làm dọn dẹp.
Cô không ngừng khóc, chợt nhớ ra còn chiếc điện thoại, khi mới rời khỏi huấn luyện cô có mua để liên lạc với vài cô bạn thân.
Vừa hay, cô muốn rời khỏi nơi này.
Tuệ Lâm bước xuống giường, đi lại tủ quần áo, lục trong giỏ đồ của cô.
Đã hai tuần cô không ngó ngàng gì tới nó, điện thoại cũng đã hết sạch pin, Tuệ Lâm cắm pin, bật nguồn.
Nguồn vừa lên, vô số tin nhắn của An Nhiên ập tới. Lần gần nhất là ba ngày trước.
[Cậu đã về nhà chưa?]
[Cậu đang ở đâu? Có muốn tới bar không?]
[Này, cả hai ngày nay cậu đã không liên lạc cho tớ rồi.
Đừng nói là có chuyện gì đấy nhé?]
[Tuệ Tuệ, tớ nghe bảo tới nhà tìm tớ nhưng lại bị tên Nam Phong tóm? có làm sao không?]
Vào đêm cô ngất.
[Tuệ Tuệ, cậu đến chưa? Làm gì mà lâu vậy?]
[Cậu đang ở đâu? Đừng nói với tớ là có chuyện gì rồi nhé?]
Gần hai tuần không liên lạc An Nhiên nhắn rất nhiều dường như toàn câu “cậu đang ở đâu”.
Tin nhắn gần nhất của cậu ấy.
[Hai tuần nay cậu đã đi đâu? Tớ qua nhà cũng không thấy đừng nói cậu sang Úc với chú nhỏ rồi đấy nhá? Đi cũng không báo tiếng nào là sao? Cậu còn xem tớ là bạn không?]
[Tuệ Tuệ, tớ nói trước với cậu, trong tráng này cậu không trả lời tớ, tớ sẽ cắt xẹt với cậu. Bo xì cậu.]
Cô bạn nhỏ này của cô vẫn trẻ con như vậy.
[Tớ phải đi tới thành phố B để bán miếng đất của ba tớ, cho cậu năm ngày cậu không có mặt ở Nam Sơn cậu biết tay tớ.]
Đọc tới đây Tuệ Lâm hí hửng, An Nhiên đang ở thành phố B? Năm ngày, hôm nay chỉ mới là ngày thứ ba, vậy là An Nhiên vẫn còn ở đây.
Cô nhấn nút gọi vào số điện thoại cho An Nhiên.