Chương 12: Gọi anh là gì?
Lục Hạo Vũ như hóa thành kẻ nghiện. Hắn cứ vậy mà trầm thấp giọng kêu gọi, lúc lâu mới chuyển hướng đến hõm ngực nhấp nhô.
“Lão đại, cầu xin anh.” Nước mắt của Tuệ Lâm bất giác rơi xuống, giọng nói trong trẽo van xin.
Cơ thể cô run lên, khép nép muốn giữ khoảng cách với anh.
Nhưng Lục Hạo Vũ vờ như không nghe thấy, dần dần lột bỏ chiếc quần jean trên người cô.
Cô vì hành động của anh làm cho không thể kìm nén thêm khóc lớn ấm ức: “Anh muốn gì cũng được, nhưng… hức… cầu xin anh đừng làm như vậy.”
Cô nhỏ khóc lớn, anh muốn giả vờ cũng rất khó, anh nhíu mày nhìn cô nhỏ, mắt mũi tèm lem, hai tay che bộ bồng đào gợi cảm.
“Bảo bối ngoan, anh sẽ nhẹ, đừng làm anh mất kiểm soát.”
Giọng anh rất trầm, ôn nhu, có phần lạnh lẽo. Khiến cho Tuệ Lâm trở nên run rẫy hốc mắt không ngừng tuôn nước.
“Tôi không muốn có thêm bất kì quan hệ gì với anh, chúng ta chỉ nên dừng lại ở quan hệ chủ tớ.”
Cảm giác lạnh lẽo nhộn nhạo từ đôi bàn tay lạ lẫm xoa nắn khắp da thịt, Tuệ Lâm run lên bần bật. Không ngừng lắc đầu, muốn cầu xin anh ngừng lại.
Nhưng lời muốn nói vừa chạm đến môi, đã bị anh làm cho nuốt trọn xuống bụng.
“Em không có quyền quyết định, muốn có quan hệ gì còn phải dựa vào tôi.”
Lời nói vừa dứt chiếc quần bên dưới cũng đã rời khỏi đôi chân cô.
Tuệ Lâm hét toáng lên một tiếng, hai tay đưa xuống che đi những nơi cần che.
Làn da trắng nõn lộ nguyên hình, Tuệ Lâm không nhịn được nữa, mắt đẹp trừng lên, nghiến răng nói: “Dơ bẩn.”
Ánh mắt Lục Hạo Vũ đang ôn nhu dịu dàng bỗng chốc đỏ rực lên.
“Em càng phản kháng, tôi càng muốn vấy bẩn em.”
Tuệ Lâm không còn gì để nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Hạo Vũ làm những hành động mờ ám trên cơ thể cô.
Bây giờ, cô thật sự kiếp sợ người đàn ông này rồi.
Dừng lại động tác, Lục Hạo Vũ đưa tay sờ lấy khuôn mặt nhỏ có phần hơi nhợt nhạt, trầm dọng dỗ dành “Ngoan nào, đừng khóc. Anh sẽ nhẹ nhàng, được không bảo bối?”
Không đợi cô trả lời, Hạo Vũ cúi đầu ngậm đôi môi Tuệ Lâm mà càn quét hút sạch mật ngọt trong khoang miệng cô. Chiếc lưỡi điêu luyện dần trượt dọc xuống thân thể mĩ miều của Tuệ Lâm, mỗi nơi anh đi qua đều để lại dấu tích ám mụi.
Bàn tay anh không để yên, tìm đến vung cấm địa của Tuệ Lâm mò mẫm, dịu dàng mà vuốt ve.
Cô cắn môi đến bật máu để không phát ra tiếng kêu nhục nhã đó, nhưng sinh lí của con người cô không thể quản được nó, cứ thế mà bên dưới tuôn nước ra, thấm vào tay anh.
Lục Hạo Vũ nở nụ cười hài lòng.
“Bảo bối, đừng cố kiềm nén như vậy em sẽ đau.” Anh nhìn đôi môi nhỏ bị cắn đến chảy máu, anh đau lòng.
Tiếng đai thắt lưng va chạm với sàn nhà vang lên, cô nhỏ run lên, nhắm chặt mắt lại.
Lục Hạo Vũ nhanh chóng phóng tích bản thân, đầu gối bắt đầu bước lại giường, hướng về cô.
“Tôi xin anh mà… Hu hu….” Hai tay cô chà xất vào nhau ở trước ngực nức nở van xin.
Bàn tay anh bắt lấy cánh tay cô ấn nhẹ xuống giường.
Giam cô ở dưới thân, anh tách hai chiếc đùi trắng nõn đẩy đà của cô ra, ngón tay dùng lực chạm vào cửa hoa, đưa một ngón tay vào.
Cô run rẫy: “Aa…”
Má nó. Chặt quá.
Không kìm được nữa.
Bên dưới của anh to lớn, còn có gân guốc xanh, đặt vào tâm hoa xử nữ non mền khít chặt của Tuệ Lâm, đầu nấm to lớn ma sát chà lên khối thịt non mềm kia.
“Lão đại…”
Mi tâm Lục Hạo Vũ nhấc lên, vươn người ngập mút nụ hoa, anh nhe răng cắn.
Tuệ Lâm bật ra tiếng thở dốc, mếu máo: “Anh đừng cắn…”
Cô đau mà.
Lục Hạo Vũ mút ra tiếng nước, buông nụ hoa, anh nhìn ngắm gương mặt mếu mó đang đỏ rực vì khóc.
“Gọi anh là gì?” Anh cau mày, âm thanh có chút không hài lòng.
“Lão đại.”
Nghe câu trả lời của cô nhỏ anh rất không hài lòng, vươn người xuống cắn bên còn lại.
“A…”
“Gọi là gì?”
Cô thật không biết bây giờ nên gọi anh như thế nào, từ lúc gặp nhau đến giờ cô đã kêu anh là lão đại rồi, mà anh đúng là lão đại của cô mà.
“Em còn một cơ hội để sửa lại cách xưng hô.” Anh nói, bàn tay anh cầm lấy “thằng em” đặt vào cửa động, chỉ cần cô nói sai, “thằng em” của anh sẽ thúc vào bên trong một cách mạnh mẽ.
Tuệ Lâm biết anh chuẩn bị làm gì, chỉ ngẫm lại câu hỏi của anh, nên gọi anh như thế nào?
Chắc là Hạo Vũ hay là… Anh Vũ đi.
“À…Hạo Vũ.” Cô ngẩn mặt nhìn về phía anh đáp.
Nhưng đáp án đó không phải là thứ anh muốn, anh đẩy “ thằng em” của anh đi chập chạm vào.
Khít quá. Muốn vào sâu cũng khó.
“Á…” Tuệ Lâm bật nảy, nấc ra một tiếng, hai tay nhỏ nắm lấy ga giường đến nhăn nhíu lại, hai chân đang mở muốn khép lại nhưng lực ở đùi bị eo người đàn ông chắn mất. Cơn đau đớn rách da xé thịt khiến cô lập tức mếu khóc.
“Hạo Vũ…” Tuệ Lâm bấm bụng cơn đau lạ lẫm, mặt mày tái đi, hai chân cô liền khép chặt lại kẹp chặt “thằng em” anh ở trong, cánh môi run rẩy nhìn anh muốn từ chối “Không được…”
Cô khẩn thiết kêu lên “Anh lấy ra… lấy ra đi…”
“Thằng em” bị u hoa nuốt gần một nữa, u hoa chật nít nông hỏi nuốt lấy, Lục Hạo Vũ rít ra một hơi thật nặng. Lục Hạo Vũ cười tà, giọng nói mang theo dục vọng.
“Bảo bối, em kẹp chặt như vậy, sẽ đứt mất.”
“Dạng chân ra.” Anh nghiêm giọng.
Cô từ từ dạng chân nhỏ ra anh đưa từ từ vật to lớn kia đi vào, tới mảng da thịt non chắn ngang, anh nở nụ cười hài lòng, sau đó lui thân thẳng lưng thúc mạnh làm lủng màng mỏng đó.
“Đau… Aa… Mang nó ra ngoai.” Tuệ Lâm lắc đầu, mếu khóc từ chối gia nhập.