Chương 11: Ép buộc em
“Nhẹ nhàng với em thì em không muốn, bây giờ em lại thích loạn.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô nhỏ mặt mày đỏ ửng.
“Từ đầu bắt em về đây, đã không bắt em làm vệ sĩ. Như tôi nói, em suy nghĩ về việc làm tình nhân của tôi.”
Lời lẽ quá mức đê tiện.
Vốn dĩ ban đầu cô tưởng người đàn ông này thấy được thân thủ của cô tốt, hoặc nghe qua lời Tân Kỳ nói, nên nhận cô về.
Nhưng không ngờ, cô nghĩ sai rồi, là anh cần người làm ấm giường, không phải xem trọng tài năng của cô.
Khi anh nói “thật tốt tôi cũng muốn giết Nam Phong” cô cho rằng lão đại của cô cũng hận hắn muốn giết hắn, nên bất giác cô lên chung thuyền với anh.
Những lần anh xuất hiện cứu cô từ ở Nam Sơn đến thành phố B này nên hết lần này đến lần khác ngưỡng mộ người đàn ông quyền lực này.
Vì nghe được câu nói của lão đại, cô vốn muốn nhanh chóng trả thù cho cha và mẹ để được tự do tung bay ngoài kia, không còn mang theo thù hận trong người, vậy nên cô muốn nhanh chóng chấm dứt.
Suy nghĩ thế nào, Tuệ Lâm lại tin tưởng vào người đàn ông trước mặt, tuỳ tiện theo anh về làm vệ sĩ cho anh, cho anh ngủ chung, vì cô đã nghe Tân Kỳ nói từ khi có cô giấc ngủ của lão đại được cải thiện.
Nào ngờ, cô đã tin tưởng sai người, để rồi phải rơi vào tình cảnh như thế này.
Sau sự tuỳ tiện đó, anh ngang nhiên muốn cô làm nhân tình của anh.
Anh chỉ đùa thôi có đúng không? Anh chỉ nhất thời nóng giận nên nói bừa thôi đúng không?
Nhưng sự thay đổi gần đây của anh đã chứng minh cho lời nói này, anh đối xử dịu dàng hơn, anh quan tâm cô hơn, anh không cho phép ai đụng vào cô trừ anh. Anh giữ cô như của riêng.
Kể cả anh chỉ bắt cô ở trong dinh thự không cho cô tham gia những hoạt động trong bang gần đây của anh, là vì sợ cô bị thương.
Vốn dĩ công việc cô là vệ sĩ cho anh, nhưng anh lại không cho cô tham gia.
Nhưng đột nhiên hôm nay nhìn anh tức giận như vậy.
Có lẽ do dạo này anh có hơi nhẹ nhàng đối xử với cô nên nhất thời hành động hôm nay của anh cô có chút sợ hãi.
Lục Hạo Vũ dường như có thể nhìn rõ tâm tư của cô. Anh cuối xuống, tay nắm chặt cằm cô, hôn mạnh lên đôi môi đang run rẫy của cô.
Lưỡi anh tiến vào khoang miệng, thành công tách miệng cô ra, tiến lưỡi vào bên trong khuấy động.
Chiếc lưỡi nóng hổi áp chế chui sâu vào khoang miệng Tuệ Lâm, lấy đi tất cả dưỡng khí và cả chất dịch ấm nồng nuốt trọn toàn bộ.
Tuệ Lâm vốn đẩy anh nhưng anh vẫn nằm bất động như vậy. Cô kiệt sự mặc người đàn ông nằm trên muốn làm gì thì làm.
Rất lâu sau, khi gương mặt Tuệ Lâm dần tái lại vì thiếu khí, cũng không phản kháng. Anh buông đôi môi cô ra.
“Tôi không muốn làm đau em, nên em đừng ra sức phản kháng, em sẽ thiệt.”
Xoạt..
Nói dứt câu, anh vung tay xé văng cái áo phông trên người cô, cả nội y cũng đi theo cái áo.
Lục Hạo Vũ cười lạnh, ngắm nhìn thân hình trắng nỏn của cô gái dưới thân.
Anh cuối xuống hôn lên cặp hồng đào, hôn đến mê say, cắn xé đến bật máu, tay còn lại không tha cho bên còn lại.
“Bảo bối, em thật thơm, cũng rất ngon.”
Ai đó cứu cô với, cô sợ người đàn ông này quá.
Dường như anh đã mất kiểm soát mĩm cười, động tác trên tay bắt đầu thô bạo, cuối người miết mạnh lên đôi môi cô.
Cô muốn ngăn sự làm loạn của người đàn ông này lại, há miệng cắn thật mạnh vào môi mỏng của anh, cắn đến khi mùi máu tanh sộc lên mũi, cô mới buông ra.
Anh ngước nhìn cô nhỏ đang chống cự vô ích, không nói chỉ liếm nhẹ nơi mà cô vừa gắng sức cắn. Anh cười, là cười nhưng rất lạnh.
Tuệ Lâm khiếp sợ nhìn anh, mông lung.
Ai đó cứu cô được không? Hu hu cô sợ quá.
Đưa tay vén nhẹ tóc mái đang rối mù trên trán của cô, bàn tay dừng ngay gò má đang đỏ hỏn của cô.
Xoa nhẹ nó như món bảo vật, anh cứ thế chiếm trọn tiện nghi của Tuệ Lâm.
Đôi mắt anh sắc lạnh thấm đẫm dục vọng, yết hầu anh lên xuống không ngừng, sự thèm muốn muốn cắn mút nó thêm lần nữa.
“Đau…” Tuệ Lâm bị tay của người đàn ông kia nhào nặn, xoa nắn không ngừng, cô khẽ nói.
Vậy mà cô không thể làm gì khác. Vì tất nhiên, Lục Hạo Vũ là một tên không tầm thường, anh đã nói chắc chắn là sẽ làm.
“Tôi xin lỗi, tôi sẽ làm thật nhẹ nhàng.” Anh cúi xuống nói khẽ vào tai cô.
Anh lại tiếp tục đặt lên môi cô, thành công chiếm lấy.
Anh dần dần vào thế chủ động, luôn lách chiếc lưỡi vào trong. Thấy cô nhỏ đã không còn phản kháng, anh nhếch miệng cười hài lòng, anh buông đôi môi cô ra.
Tuệ Lâm tham lam hít không khí.
Anh tiếp tục hôn từ xương quay xanh xuống tới eo nhỏ, đặt lên giữa bụng một nụ hôn thật lâu.
Tựa như một lời gửi gắm.
Cảnh tưởng thật ái mụi, nhưng cũng thật nóng mắt, khiến người náo chứng kiến cảnh nào cũng không khỏi đỏ mặt.
Bên ngoài chỉ đang làm buổi trưa, trong phòng ngủ máy lạnh luôn được mở, nhưng mồ hôi trên trán cô đã toát ra gần mấy lớp.
Còn tiếp…
(Xôi thịt tới, xôi thịt tới mấy má ơi.”