Chương 98: Em mệt quá
Cô gái nhỏ nằm trên giường bệnh, ánh mắt trống rỗng vô định lại nghĩ đến Cố Bắc Lãng và vụ tai nạn kia, ngay cả chợp mắt cô cũng không làm được. Diệp Mộc Ánh thẫn thờ ngồi dậy, lảo đảo đứng lên, hai chân loạng choạng mềm nhũn, bước đi không vững.
Đi chưa được mười bước, bụng cô truyền đến cơn đau dữ dội, đầu gối khuỵu xuống va mạnh vào nền nhà vang lên một tiếng “cốp”.
Cố Trì Thương luôn đứng bên ngoài cửa đột nhiên nghe thấy tiếng động bên trong, anh nhanh chóng mở cửa bước vào. Chỉ cần nhìn sắc mặt của cô, anh đã biết căn bệnh kia lại tái phát, Cố Trì Thương nhanh chóng đi đến bế bổng cô lên rồi đặt xuống giường: “Dạ dày lại đau rồi sao?”
Anh vừa hỏi, bàn tay vừa nắn bóp cổ chân sưng vù đỏ ửng của cô. Động tác tỉ mỉ, cẩn thận lại vô cùng thành thục.
Diệp Mộc Ánh nhìn anh, chợt cảm thấy hốc mắt nóng ran, cô nhẹ nhàng tựa đầu lên thành giường, giọng nói nhẹ tênh như không có chuyện gì: “Anh, có lẽ em sắp không ổn rồi.”
Lời nói phát ra chẳng hề có chút trọng lực nào, chỉ là nỗi buồn man mác xen lẫn sự bất lực tột cùng.
Cố Trì Thương dừng tay, ngước mắt nhìn cô, trong đôi mắt sâu hun hút chất chứa sự đau đớn. Nhưng anh che giấu rất tốt, chỉ cưng chiều xoa đầu cô: “Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.”
Anh ngồi xuống cạnh cô, Diệp Mộc Ánh theo bản năng tựa lên vai anh, giọng điệu mềm mại, nhỏ nhẹ: “Anh, cuộc đời của em may mắn nhất chính là gặp được mọi người, được các anh chăm sóc. Sau này, em lại gặp được chị Nghiên, chị Miên Miên và chị Tuyết. Em cảm thấy như vậy là quá đủ rồi.”
“Anh, em không muốn làm xạ trị, cứ để như vậy đi. Được không ạ?”
Cổ tay gầy rộc, nhỏ bé của cô đặt trong lòng bàn tay anh, Cố Trì Thương có cảm giác như bản thân vừa ngậm phải một lát chanh tươi trong lúc khoang miệng còn rỉ máu, vừa đau đớn vừa xót xa. Anh xoa nhẹ khoé mắt cô, khẽ đáp: “Ánh Ánh ngoan, chỉ làm xạ trị thêm vài lần nữa thôi, được không em?”
“Nhưng em mệt lắm, xạ trị cũng rất đau. Anh, em sợ!”
“Được được, chúng ta không xạ trị nữa. Anh sẽ không ép Ánh Ánh.”
Diệp Mộc Ánh dụi dụi mắt, thiếp đi trên vai anh, hơi thở yếu ớt mỏng tựa sợi chỉ thêu. Cố Trì Thương chạm nhẹ lên trán cô, ngón tay lại
dời xuống mũi, đến khi cảm nhận rõ luồng khí thoát ra từ đó anh mới chậm rãi đỡ cô nằm xuống.
Cố Trì Thương dém chăn cho cô, vén tóc ra sau tai giúp cô, ngón cái không tự chủ quét qua đuôi mắt xinh đẹp. Anh không rời đi mà ở lại bên cạnh Diệp Mộc Ánh, thỉnh thoảnh lại đặt tay lên lồng ngực của cô, thấp thỏm lo âu, biểu cảm đầy chua xót.
“Ánh Ánh, anh nên làm gì khi chính nỗi sợ lớn nhất của anh là ngày em biến mất đây?”
“Ánh Ánh, em là thiên sứ quan tâm đến tất cả mọi người, nhưng thiên sứ chịu thiệt thòi, người đau đớn lại chính là kị sĩ. Anh phải làm gì mới tốt đây?”
Năm mười hai tuổi là lần đầu tiên anh gặp cô, một cô bé dịu dàng đáng yêu, dù bị đối phương làm tổn thương vẫn chưa từng có một lời trách móc.
Anh chưa bao giờ tự nhận bản thân là người tốt, nhưng trong một giây phút bắt gặp cảnh cô ôm chặt con mèo trong lòng để bảo vệ nó. Cố Trì Thương tự hỏi trên đời vì sao có một cô nhóc thiện lương và tốt đẹp đến vậy?
Cô nói, bọn họ là cháu của mẹ nuôi, cô sẽ không đánh lại, vì mẹ nuôi sẽ buồn. Vậy nên, anh dẫn theo bốn người bạn của mình trả thù giúp cô, cũng một mình anh từng hứa bảo vệ Diệp Mộc Ánh một đời bình an.
Mọi thứ đều rất tốt, chẳng còn ai dám ức hiếp cô, ngoại trừ việc Ánh Ánh của anh để mặc cho người đàn ông kia tổn thương.
Anh là anh trai của Cố Bắc Lãng, Diệp Mộc Ánh là người trong lòng của anh. Vô số lần anh ghen tỵ đến phát điên, ghen đến mức muốn ép cô vào tường, tra hỏi cô vì sao lại dày vò bản thân tới vậy.
Nhưng Ánh Ánh của anh sẽ sợ, bởi vì ở trước mặt cô Cố Trì Thương luôn là một người rất dịu dàng và ân cần. Anh sẽ không nổi giận, cũng sẽ không có một bộ mặt bạo lực.
Cô gái bé nhỏ của anh sẽ không bao giờ biết được, một người lạnh nhạt như anh đã nổi lên bao nhiêu tầng sóng vỗ vào cái ngày cô bị người kia từ chối một cách thẳng thừng. Viên ngọc trong tay anh, báu vật mà anh nâng niu suốt mười tám năm trời cứ thế tuỳ ý để trái tim mình bị người khác làm cho tan vỡ.
Cơ thể Diệp Mộc Ánh bỗng run lên, hàng mày nhăn lại, bàn tay siết chặt tấm chăn mỏng trên người đến mức in hằn vết.
Cố Trì Thương không hoảng loạn, tựa như cảnh tượng này anh đã nhìn qua vô số lần, cũng đích thân trải nghiệm qua. Anh chỉ lặng lẽ, chầm chậm đỡ cô dựa vào ngực mình, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng cô: “Ánh Ánh không đau, không đau!”
“Ánh Ánh, có anh đây rồi, đừng sợ…”
Người thừa kế nhà họ Cố danh tiếng lẫy lừng, hô mưa gọi gió trên thương trường, nắm giữ phân nửa mạch kinh tế ngầm của Bắc Thành. Đến cuối cùng vẫn không thể nào chống nổi số mệnh để dành lại cô gái bé nhỏ của mình.