Chương 43: Hiểu lầm to
Suýt chút nữa đã đập mặt xuống bánh kem rồi, cô gấp gáp hỏi: “Sao vậy? Cậu bị dị ứng sao?”
Cái đầu nghiêng sang một bên cùng với hơi thở đều đặn, Lục Yên thật sự bất an, một mình cô không thể vác người về phòng được, còn cách một khoản khá xa.
Cô loay hoay một lúc đỡ Trương Ngạn Duy nằm xuống sofa, bản thân ngồi xổm, nhìn ngắm khuôn mặt đang say giấc, chỉ biết lắc đầu nói không nên lời, gia chủ đã ngủ trước khách phải làm thế nào đây?
Trôi qua một lúc Lục Yên mạng phép đi vào phòng lấy chăn đắp cho hắn, bản thân quay về vị trí ban đầu ăn nồi lẩu một một, một mình xơi luôn con gà nướng vẫn còn hơi ấm, uống hết một chai rượu sau khi dọn dẹp tất cả rồi ra về.
Giờ này thì thật sự không thể bắt xe về nữa rồi, cô mượn tạm chiếc xe đạp của Trương Ngạn Duy, mặc dù chân miễn cưỡng mới có thể đạp qua vòng.
Trở về phòng trọ Lục Yên cứ thế ngủ một giấc ngon lành, quên cả việc cài báo thức, chuyện trễ học là điều không tránh khỏi.
【Điểm tích lũy trên 20, được +1】
【Điểm tích lũy: 35】
【Nhiệm vụ chính: Giúp một người thoát khỏi ngục tù của bóng tối, tìm thấy ánh sáng của đời mình, tiến độ là 2%】
【Nhiệm vụ phụ: Một điều nhịn chín điều lành, nhẫn nhịn ba chuyện bất kỳ trong tương lai, tiến độ 2/3】
【Nhiệm vụ còn lại, tiến độ 0】
【Hệ thống xin chúng mừng quý khác, tiến độ của nhiệm vụ chính đã thoát khỏi con số âm】
Ánh sáng len lỏi qua rèm cửa chiếu vào phòng, hạt bụi lơ lửng hòa vào không khí bay bổng, Lục Yên nằm trên giường lăn lộn vài vòng rồi bất ngờ bật dậy. Chân thả xuống giường đã phóng nhanh vào phòng vệ sinh, gấp đến nổi quên cả việc khóa cửa phòng.
Vết thương trên mặt dần dần thay đổi màu sắc, đôi chân thì ròng rã trên bàn đạp, đến trường cũng là lúc nỗi đau ùa về.
Lục Yên nhăn mặt: “Đau quá đi.”
“Ê!”
Mặt mày méo mó, cô quay đầu nhìn lại: “Sao lại là anh?”
Trương Kinh Lăng xuống khỏi chiếc moto, chỉnh lại tóc: “Tôi đi học, bất ngờ cái gì?”
Lục Yên tập tễnh đi vài bước, khó khăn mở miệng: “Chiếc bánh và cả hoa, tôi đem đến nhưng người đó không nhận.”
“Tôi biết rồi.” Hắn ta nói một cách thản nhiên.
Cả hai thư thả đi bộ dưới sân trường, dù sao đã trễ hai tiết đầu đang là thời gian nghỉ giải lao, Lục Yên dần thích ứng với những lời bàn tán đó, chẳng quan tâm họ nói gì, nghĩ gì.
“Cô vứt những thứ đó chưa?”
Lục Yên lắc đầu, ngước nhìn: “Hôm qua không có thời gian, tôi cũng không dám hành động tùy tiện, vẫn còn để ở phòng.”
“Bên trong có tiền, rút hết rồi dùng đi.” Hắn ta dừng một chút tiếp tục nói “Xem như là tiền thưởng cho việc làm ra một bó hoa đẹp.”
“Nhảm nhí vậy?” Cô nói với giọng điệu khó tin.
Trương Kinh Lăng bật cười giữa sân trường, dưới cái nắng ấm áp ngước nhìn lên liền thấy một mặt trời thứ hai. Lục Yên khó chịu vì đó, hắn ta làm ra bao nhiêu chuyện với Trương Ngạn Duy, còn cười tươi như vừa được tưới nước vào buổi sáng.
Tiếng bàn tán càng dữ dội hơn khi hắn ta đặt tay lên đầu Lục Yên, cẩn thận xoa xoa vài cái, còn nở nụ cười trêu chọc.
Lục Yên trừng mắt biểu thị sự khó chịu lên đến đỉnh điểm, cô nhéo lấy bàn hắn ta bằng hai ngón, như thể dùng hết sức để lôi miếng thịt kia ra.
Ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu, Lục Yên giảm nhẹ lực tay, mặc cho hắn làm cái đầu mình thành tổ quạ.
Nếu như suy nghĩ là đúng thì…
【Nhiệm vụ phụ: Một điều nhịn chín điều lành, nhẫn nhịn ba chuyện bất kỳ trong tương lai, tiến độ 3/3】
【Điểm tích lũy: 45】
Lục Yên cười khà khà, rốt cuộc cái nhiệm vụ khùng điên này đã hoàn thành, niềm vui đến bất chợt cô cười đến quên đi bản thân là tâm điểm chú ý, quên luôn cái tên đầu gấu đang đứng bên cạnh dùng ánh mắt gì để nhìn.
Trương Ngạn Duy đang tựa bên khung cửa sổ nhìn xuống, trong mắt hắn hiện lên vài tia máu, hai người bọn họ vui vẻ ở bên nhau, điều khiến hắn khó hiểu nhất là cả hai quen nhau từ khi nào, trong bao lâu đã thân thiết như vậy rồi?
Hay vốn dĩ Lục Yên phóng khoáng gặp ai cũng kết bạn được?
Cô đối với hắn cũng nhiệt tình như vậy chẳng phải sao, đối với người khác cũng sẽ như vậy…
Sẽ là như vậy mà thôi, hắn không phải ngoại lệ của Lục Yên, bởi vì không có lý do gì cô phải xem hắn như ngoại lệ.
Trương Ngạn Duy siết chặt bàn tay, thu lại ánh mắt, cổ họng như có ai bóp nghẹn.
Tiếng chuông báo hiệu hết thời gian giải lao, Lục Yên chậm rãi lê bước chân vào lớp. Những ánh mắt không mất thân thiện có dè chừng lẫn ganh ghét, cô giữ im lặng đi về phía cuối lớp ngồi xuống bên cạnh Trương Ngạn Duy.
“Cơ thể ôn không?” Lục Yên nhỏ giọng hỏi.
Qua một phút mà người bên cạnh chẳng có phản ứng gì, sợ rằng vừa rồi hỏi nhỏ quá đối phương không nghe, cô mở miệng định hỏi lại lần nữa thì nhận được chất giọng mỉa mai đến từ bàn trên.
“Đi học trễ cứ tưởng là ngầu lắm sao?”