Chương 117 - Ngoại truyện (Tiêu Giao-Nam Ngôn) 2
Nam Ngôn lên tiếng hỏi “Em chuẩn bị ăn cơm à?”.
Dù sao Nam Ngôn là một người đến ở ké, cô không nhất thiết phải nấu cho
hắn ăn. Tiêu Giao tự an ủi chính mình để không phải lúng túng.
Cô thản nhiên đi đến ngồi vào bàn ăn rồi nói:
“Ừm, nếu anh đói bụng thì gần đây có một quán ăn bán rất ngon, anh có thể đến đó xem thử”.
Nam Ngôn đứng hình luôn rồi, anh hắn giọng hỏi:
“Anh…không thể ăn cùng sao?”.
Tiêu Giao nhìn anh rồi lại nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn, mỗi món cô chỉ nấu một ít, thật sự là không đủ cho hai người ăn.
“Anh muốn ăn cùng sao?”.
Nam Ngôn liền vui vẻ gật đầu:
“Ừm, hiện tại anh rất đói, không thể đi xa được nữa?”.
Tiêu Giao suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Trong bếp còn một ít nguyên liệu, tôi nấu mì cho anh nhé?”.
Vẻ mặt của Nam Ngôn liền nhăn nhó, ngày trước khi rời khỏi nhà để tự lập
anh cũng không nghèo đến nổi phải ăn mì gói. Mỗi bữa ăn đều có chuyên
gia dinh dưỡng đến điều chỉnh.
Nhưng Nam Ngôn lúc này lại không thể từ chối chỉ vì muốn ăn đồ của Tiêu Giao làm.
“Vậy làm phiền em rồi”.
Năm phút sau, một bát mì nóng hổi full topping được Tiêu Giao bê ra, cô đặt xuống chỗ Nam Ngôn rồi sau đó quay về chỗ của mình bắt đầu ăn.
Nam Ngôn vừa ăn mì vừa liếc nhìn mấy món ăn bên kia, hai món mặn một món canh vô cùng bắt mắt.
Anh nhìn vào một đĩa thức ăn lên tiếng hỏi:
“Món đó là gì vậy?”.
Tiêu Giao chỉ vào đĩa sườn: “Món này à?”.
Nam Ngôn gật đầu: “Ừm”.
Tiêu Giao nói: “Là sườn rim mặn đấy”.
Nam Ngôn “À” lên một tiếng rồi lại tiếp tục ăn mì, nhưng không quên lẩm bẩm:
“Anh còn chưa từng được ăn món như vậy”.
Động tác gắp thức ăn của Tiêu Giao ngừng lại, đây là đang giả vờ tội nghiệp để xin cơm à.
Tiêu Giao hỏi: “Anh muốn thử một miếng không?”.
Nam Ngôn vờ kinh ngạc “Được sao?”.
Tiêu Giao nhìn đĩa sườn, chọn tới chọn lui rồi gắp một miếng bé nhất cho Nam Ngôn.
Nam Ngôn nhai hai ba cái liền ăn sạch miếng sườn, còn hào phong tán thưởng:
“Lần đầu anh được ăn món ngon như vậy đấy, nếu có thể được ăn thêm thì tốt rồi”.
Người ta cũng đã mở lời như vậy rồi, Tiêu Giao nào dám giấu diếm ăn một mình. Cô gắp thêm một miếng sườn cho Nam Ngôn.
“Vậy anh ăn thêm đi”.
Nam Ngôn tỏ vẻ ngại ngùng:
“A, không cần đâu, em nấu chỉ có một ít, anh sao có thể giành ăn với em chứ”.
Miệng nói như vậy nhưng tay thì nhanh chóng gắp miếng sườn bỏ vào miệng, ăn xong còn không quên cảm thán.
“Đúng là mĩ vị nhân gian”.
Tiêu Giao đúng là hết nói nỗi với người này, cuối cùng bữa ăn của cô bị Nam
Ngôn lừa lọc ăn hết gần phân nữa. Lúc này Nam Ngôn mới cảm thấy thoả
mãn.
Đã giành đồ ăn thì thôi đi, đến giường của người ta cũng muốn chiếm luôn.
Tiêu Giao vừa tắm ra liền thấy ai kia đã xâm chiếm chiếc giường thân yêu của mình, trên người lại chỉ khoác hờ cái áo ngủ.
Tiêu Giao cảm nhận được rõ ràng, hôm nay Nam Ngôn muốn ăn mình.
Nhưng mà cô chưa có chuẩn bị gì hết a.
Tiêu Giao mở tủ tìm một bộ chăn gối khác.
Nam Ngôn nhìn Tiêu Giao ôm một bộ mền gối chuẩn bị đi ra khỏi phòng thì liền lên tiếng:
“Em đi đâu vậy?”.
Tiêu Giao nói: “Anh đã ngủ ở đây thì tôi sang phòng khác”.
Nam Ngôn nghe vậy liền làm vẻ mặt không vui nói:
“Không cần đâu, em cứ ngủ ở đây đi, tôi bảo đảm sẽ không làm gì đâu”.
Tiêu Giao vẫn im lặng, cô không tin tưởng Nam Ngôn lắm, dù sao hắn vẫn là con cáo già từng lừa cô vụ mất trí nhớ.
Nam Ngôn lại nói “Tôi lấy cương vị là đại hoàng tử Anh ra để đảm bảo với em”.