Chương 113 - Ngoại truyện #4
Sau chín tháng mười ngày chờ đợi thì đứa con thứ hai của Nam Thiệu Hàn cũng chuẩn bị chào đời. Nam Thiệu Hàn lần đầu cảm nhận được cả quá trình làm cha.
“Đợi bác sĩ nữ đến” Nam Thiệu Hàn đứng chặn cửa phòng, gằn giọng.
Mẹ Nam tức giận nói “Cái thằng này, con bé đã gần sinh rồi, còn không mau cho bác sĩ vào”.
“Không được” Nam Thiệu Hàn vẫn cương quyết.
“Đến rồi, đến rồi” Hắc Tĩnh dẫn một bác sĩ nữ đi vào, lúc này mọi người mới
thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ còn sợ nếu không đợi được bác sĩ đến thì có
phải Nam Thiệu Hàn sẽ vào đỡ đẻ cho Tô Mặc luôn hay không.
Cả đám người bên ngoài chờ đợi, nữa tiếng trôi qua vẫn không nghe được động tĩnh gì bên trong.
Ba Nam không nhịn được hỏi “Nè, không phải sinh sẽ la lên sao? Năm đó bà còn hét muốn nổ cả phòng sinh”.
Mẹ Nam lén nhìn sắc Nam Thiệu Hàn rồi bảo “Ông đừng nói nữa, chọc nó nổi điên bây giờ” hiện tại mặt đã đen như đít nồi rồi.
Một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không tiếng động gì, mọi người đều lo lắng
không yên, Nam Thiệu Hàn cũng nhịn không được tiến đến muốn mở cửa.
Một đám người liền chặng lại, mẹ Nam lên tiếng “Mày muốn làm gì?”.
Nam Thiệu Hàn bình tĩnh nói “Vào xem”.
Mẹ Nam túm chặt cửa “Không được, mày mà vào là loạn mất, ở yên đây đi”.
Nam Hi An cũng lên tiếng “Chú mà vào là Tô Mặc áp lực lắm đấy”.
Nam Thiệu Hàn đành phải quay về ngồi chờ đợi, nữa tiếng nữa lại trôi qua,
cửa phòng bậc mở. Nam Thiệu Hàn chạy như bay vào, vị bác sĩ ôm đứa bé
ngơ ngác nhìn bóng người vừa lướt qua mình.
Mẹ Nam lấy lại tinh thần tiến lên hỏi “Thế nào rồi”.
Nữ bác sĩ lúc này mới cười nói “Là một bé trai, mẹ tròn con vuông”.
“Oa, lại là con trai nữa sao” Nam Hi An thốt lên.
Mẹ Nam cũng hơi buồn một chút, bản thân bà đã chăm ba đứa con trai rồi,
vẫn luôn muốn có một đứa bé gái để chăm sóc. Nhưng khi nhìn thấy đứa bé
thì nỗi buồn cũng bay đi mất, quá đáng yêu. Mọi người thay nhau ẳm bồng
đứa bé mà bỏ quên hai nhân vật chính.
Nam Thiệu Hàn đi đến ngồi cạnh Tô Mặc sau đó hôn nhẹ lên trán cô “Cực cho em rồi”.
Tô Mặc mỉm cười nói “Không sao, em rất vui”.
Nam Thiệu Hàn một lượt quanh phòng rồi hỏi “Đứa bé đâu?”.
Tô Mặc nói “Bác sĩ ôm ra rồi, anh không nhìn sao?”
Nam Thiệu Hàn sửng sốt sau đó trả lời “Đi nhanh quá nên không nhìn thấy”.
Tô Mặc cảm thấy đúng là hết nói nổi với tên này mà.
Hết lo lắng vụ sinh đẻ thì lại đến việc đặt tên cho đứa bé.
Nam Hi An lên tiếng đầu tiên “Đặt là Nam Hách đi, Hách trong hống hách kêu ngạo, sau này đi học cũng không sơ bị bắt nạt”.
Nam Ngôn nói “Đúng vậy, sẽ không bị bắt nạt, chỉ bị người khác cô lập”.
Nam Hi An lại nhăn mày suy nghĩ ra một cái tên khác “Vậy Nam Tình thì sao,
tình trong đa tình, sau này sẽ là một chàng trai được nhiều cô gái yêu
thích, kkkk” nói xong còn khuyến mãi thêm một nụ cười tự hào.
Lần này là Tô Mặc lên tiếng “Đúng vậy, đa tình giống như chú, gần ba mươi rồi vẫn còn độc thân”.
Mẹ Nam trừng mắt nhìn Nam Hi An “Mày có thể nghĩ một cái tên đàng hoàng được không hả?”.
Nam Hi An tức giận “Không đặt nữa, ai giỏi thì đặt đi”.
Nam Ngôn hỏi “Hàn, chú có ý nào không?”.
Nam Thiệu Hàn đọc lên vài cái tên “Nam Ái, Nam Ân, Nam Độc Nhất, Nam Cửu Cửu…”
Mọi người bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, đúng là chẳng mong đợi gì được ở mấy tên này.
Mẹ Nam lên tiếng “tiểu Mặc, con đặt đi”.
Tô Mặc nói “Nam An Minh được không ạ? An trong bình an, minh trong thông minh”.
Mẹ Nam liền gật đầu “Được đó, tên rất hay, vậy cứ đặt là Nam An Minh đi”.
Nam Hi An bĩu môi, đúng là thiên vị, nhà này sắp không còn là của anh nữa rồi.
Thật ra Nam Hi An không biết từ lâu trước đó đã không còn là của anh rồi.