Chương 123 - Món quà nhỏ (1)
Tô Mặc vươn vai mở mắt.
“Gì vậy, đang mơ sao?” cô nhìn một trần nhà vừa quen cũng vừa xa lạ.
Đây không phải là trần nhà bằng tre mà cô nhìn mỗi khi sống trên đảo cùng bà Lưu hay sao?.
Đảo? Bà Lưu?
Tô Mặc vội vàng bật dậy, cô nhìn căn phòng xa lạ, đây không phải nhà bà
Lưu, hơn nữa cô cũng không nhớ là mình có về đảo. Rõ ràng tối qua cô còn mây mưa với Nam Thiệu Hàn trên chiếc giường của mình mà. Bây giờ sao
lại ở trên đảo rồi, một tay Tô Mặc véo lên đùi.
“A…”.
Đau quá, vậy đây không phải là mơ.
Chợt cô bị màu sắc sặc sỡ trên tay thu hút, Tô Mặc nhìn mười móng tay lấp
lánh của chính mình doạ cho sợ hãi. Chắc chắn là do đứa nhóc Nam An Minh bày trò.
Tô Mặc cứ chắc chắc đây là do mấy đứa nhỏ trêu mình cho đến khi cô nhìn vào trong gương.
“Ai đây?”.
Một tay cô áp vào gương, hình ảnh bên trong cũng làm giống cô.
Tô Mặc không nhịn được thốt lên:
“Mẹ nó, thật như vậy à?”.
Cô bắt đầu làm một loạt động tác ngu ngốc, mà cái bóng trong gương cũng hoạt động giống cô không sai lệch một tí nào.
Tô Mặc sờ sờ gương mặt của mình xem thử có thể lột ra hay không nhưng nhận lại một sự thật phủ phàng, đấy là da thật.
Tại sao gương mặt cô lại bị biến đổi, tại sao cô lại ở nơi này, mọi người biến đi đâu hết rồi?
Tô Mặc lấy lại bình tĩnh, cô nhắm hai mắt lại vài giây sau đó nhẹ nhàng mở ra.
Đối diện cô vẫn là chiếc gương cùng với hình bóng đó.
“Đồ xấu xí, mau biến đi”.
*Bụp* chiếc gương trên tường vỡ nát.
Đi quanh phòng nhưng chẳng tìm được thông tin gì, Tô Mặc quyết định ra
ngoài thăm dò, cô muốn xem xem là tên nào đã bày ra trò này, sau đó sẽ
cho hắn một trận nhớ đời.
Còn chưa nghĩ đủ bảy bảy bốn mươi chín cách hại người thì cánh cửa gỗ từ bên ngoài được đẩy vào.
Người kia thấy ánh mắt đầy sát khí thì không khỏi giật mình.
“Tiểu Kỳ, sao vậy? Dậy rồi sao không ra ngoài ăn sáng?”.
Tô Mặc còn giật mình hơn cả người kia, đây chẳng phải là bộ trưởng Trương hay sao?
Cô không nhịn được thốt lên.
“Sao ông lại ở đây?”.
Bộ trưởng Trường tò mò hỏi:
“Ta không ở đây thì ở đâu?”.
Tô Mặc lại hỏi:
“Đây là đâu?”.
Bộ trưởng Trương thở dài.
“Trương Kỳ ơi Trương Kỳ, con vẫn chưa chịu bỏ cuộc hay sao, đúng là uổng công ta cho con học cao hiểu rộng mà”.
Từ lúc Trương Kỳ bị Nam Thiệu Hàn giam lỏng trên hòn đảo liền bắt đầu
không từ thủ đoạn để được rời khỏi nơi này. Lúc thì té từ trên cao
xuống, điều kiện y tế nơi này còn kém, ông không thể không van xin Nam
Thiệu Hàn để bọn họ được đến bệnh viện trong đất liền chữa trị. Thậm chí có lần Trương Kỳ còn tự cắt cổ tay của mình.
Nhìn Trương Kỳ vẫn còn đang giả vờ trước mặt, ông nói tiếp.
“Dù bây giờ con có mất trí nhớ thật thì cũng không thể rời khỏi đây được đâu, con đừng làm ta thất vọng nữa”.
Quá nhiều lần như vậy, Nam Thiệu Hàn liền cho người xây luôn một bệnh viện
lớn trên đảo. Lại vô tình thành ân nhân của những người dân nơi đây.
Nhìn bộ trưởng Trương vừa tức giận vừa đau lòng trước mặt, Tô Mặc không thể
không tin mình đã tráo đổi linh hồn với Trương Kỳ rồi. Một chuyện hoang
đường như vậy thật sự xảy ra trên người cô. Nhưng cô ở đây vậy Trương Kỳ thật đang ở đâu, sẽ không phải là trong thân xác cô đấy chứ.
Nhớ tới ánh mắt Trương Kỳ nhìn Nam Thiệu Hàn, hận như không thể ăn tươi nuốt sống. Tô Mặc nhịn không được mà lạnh sống lưng.