Chương 92 - Chương 92
“Chào tân bộ trưởng” một người đàn ông nói với giọng địu cười cợt.
“Hoàng Tôn, tôi không phải là ba tôi” người phụ nữ nghiêm nghị nói.
Hoàng Tôn cười: “tôi đương nhiên biết cô không phải ông ấy, nếu là bộ trưởng Mai thì có lẽ ông ấy đã sớm đồng ý hợp tác với tôi”.
“Hôm nay ông lại đến đây với mục đích gì?”
“Có thứ hay ho muốn cho cô xem” Hoàng Tôn vừa nói xong thì máy tính trên bàn của người phụ nữ nhận được một đoạn video dài năm phút, là cảnh quay ở tháp eiffel.
Hoàng Tôn lên tiếng: “chỉ cần cô hợp tác với tôi đối phó kẻ này, tôi có thể giúp cô nắm vững chức bộ trưởng trong tay”.
Người phụ nữ nhìn màn hình suy tư, Hoàng Tôn nghĩ có lẽ cô ta đã dao động.
“Được” người phụ nữ lên tiếng.
Hoàng Tôn cười nói “hợp tác vui vẻ”
Người phụ nữ lúc này không biểu hiện thái độ gì chỉ là trong đầu hiện lên một số hình ảnh của quá khứ.
—————————————
Tại bản doanh Nam gia.
“Thế nào rồi, không xảy ra chuyện gì chứ?” Tô Mặc lên tiếng hỏi.
Bạch Phong đáp: “mọi thứ vẫn bình thường thưa chủ mẫu”.
Tô Mặc hơi suy tư: “vậy thì lạ thật, nữa tháng nay bên phía Hoàng Tôn chẳng thấy động tĩnh gì, chẳng lẽ hắn quên chúng ta rồi à?”.
“Bắt con cá bé làm gì khi con cá lớn chuẩn bị xuất hiện” không từ lúc nào Nam Thiệu Hàn đã đi đến cửa, trên tay còn bồng thêm một đứa bé.
“Mami”
“Dậy sớm thế, sao không ngủ thêm tí nữa?” vừa nói Tô Mặc vừa đưa tay ôm lấy tiểu Trình.
Tiểu Trình lập tức cáo trạng: “là daddy nắm mũi con”.
Tô Mặc liền trừng mắt nhìn Nam Thiệu Hàn: “là kêu anh trông con ngủ, không phải là đến để phá giấc ngủ của con”.
Nam Thiệu Hàn ngay thẳng nói: “xin lỗi, lỡ tay” tiểu Trình ngủ say như vậy, nếu hắn cứ tiếp tục trông thằng bé ngủ thì không biết đến khi nào mới gặp được Tô Mặc.
Tô Mặc cũng biết mình không nói lại người đàn ông này, vì vậy liền quay lại chuyện chính “lúc nảy anh nói cá lớn, là thế nào?”.
Nam Thiệu Hàn trả lời: “chúng ta chuẩn bị xuất một lô vũ khí lớn, nơi giao là Pháp, quá thuận lợi để ông ta ra tay”.
Tô Mặc hỏi : “lần này anh sẽ đi sao?” Nam Thiệu Hàn đã nữa tháng không rời khỏi bản doanh rồi.
“Ừm, lô hàng này đặc biệt quan trọng, không thể xảy ra sai sót gì”
“Em đi cùng anh”
“Không được, tiểu Trình phải làm thế nào?”
Tô Mặc nói: “không phải có ba mẹ rồi sao, còn anh hai với chị Tiêu nữa”
Nam Thiệu Hàn lập tức ngăn cản: “tiểu Trình còn chưa thức tỉnh năng lực, nếu em không ở cạnh thằng bé thì sẽ rất nguy hiểm”
Tô Mặc hơi suy nghĩ rồi lên tiếng: “vậy ba người chúng ta cùng đi không phải là được rồi sao”
“Không được, rất nguy hiểm”
“Tối chúng ta sẽ tiếp tục bàn về vấn đề này” một người thông minh luôn biết lựa chọn thời gian và địa điểm, Nam Thiệu Hàn lúc ở trên giường luôn dễ nói chuyện nhất.
Tiểu Trình dường như cũng nhận ra một vấn đề nào đó “mami, tối nay vẫn không ngủ cùng tiểu Trình sao?” mỗi lần mami có chuyện cần bàn với daddy thì liền không ngủ cùng bé a.
Tô Mặc xoa đầu bé: “tiểu Trình ngoan, tối nay chú Bạch ngủ cùng con nhé?”
Tiểu Trình ngoan ngoãn gật đầu: “dạ”.
————————————————
“Gâu…gâu…gâu”
“Tiểu Trình đừng chọc giận Simon chứ” Tô Mặc lên tiếng.
Tiểu Trình liền biện minh: “mami, Simon nói buổi chiều muốn ăn thịt bò”
Tô Mặc mỉm cười: “là Simon muốn hay con muốn đây, ngốc nghếch”.
Cậu nhìn Tô Mặc rồi lại nhìn Simon, vẻ mặt vô cùng sắn xuýt.
“Buổi chiều sẽ cho con ăn thjt bò, con không cần làm vẻ mặt đau khổ như thế đâu”
Tiểu Trình lắc đầu: “con không muốn ăn đâu, là Simon”
Tô Mặc liền chiều theo cậu bé: “được được, là Simon muốn ăn”.
———————————————–
Buổi chiều một nhân vật quen thuộc lại xuất hiện ở bản doanh Nam gia.
“Phương Hạo, anh rất rảnh rỗi sao?” Nam Thiệu Hàn khó chịu nhìn nam nhân trước mặt, người này cứ cách vài hôm lại đến một lần, lần nào đến cũng mua rất nhiều đồ chơi cho tiểu Trình làm cho cậu bé còn thích anh ta hơn cả hắn.
“Không rảnh, chỉ là nhớ tiểu Trình đến không chịu nổi thôi” thật ra Phương Hạo luôn mang một cảm giác tội lỗi đối với tiểu Trình, nếu không phải cậu bé mạng lớn thì có lẽ đã chết trên tay anh ta.
Tô Mặc bên cạnh lên tiếng :”vẫn chưa tìm được em ấy sao?”
Phương Hạo thở dài lắc đầu, Lý Nhã giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, dù có sự giúp sức của Nam Thiệu Hàn vẫn không có chút tin tức nào của cô.
“Không cần phải nản lòng, nhất định sẽ gặp em ấy” Tô Mặc an ủi.
Thấy Tô Mặc an ủi Phương Hạo, Nam Thiệu Hàn liền cảm thấy không thuận mắt: “ai kêu hắn làm nhiều chuyện xấu như vậy, Lý Nhã rời đi lâu vậy rồi có lẽ cũng đã có gia đình riêng của cô ấy”.