Chương 91 - Chương 91
Nam Hi An dứt lời không bao lâu thì Hắc Tĩnh phía trước lên tiếng “chủ nhân, phi cơ của chúng ta bị bao vây rồi”.
Nam Thiệu Hàn không cần nghĩ cũng biết được đây là chuyện tốt của ai, phi cơ của hắn bị năm sáu máy bay quân đội bao quanh.
Nam Thiệu Hàn lạnh lùng lên tiếng “Bạch Phong, gây nhiễu định vị của họ đi”.
“Chủ nhân…” Bạch Phong lên tiếng muốn nói gì đó những bị Nam Thiệu Hàn lên tiếng cắt ngang “làm”.
Bạch Phong chỉ có thể nhận mệnh lệnh “vâng”, mở máy tính lên nhưng Bạch Phong thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu, nếu là máy bay bình thường thì mọi chuyện rất dễ dàng, nhưng máy kia toàn bộ đều do Nam gia của bọn họ cung cấp, cải tiến vô cùng hoàn hảo, độ bảo mật rất cao, muốn xâm nhập hình như…không có khả năng.
Lúc này một tín hiệu liên lạc từ phía đối thủ truyền tới.
Hình ảnh Hoàng Tôn hiện lên màn hình, trên người là bộ quân phục xanh gắn đầy huy hiệu, nhìn là biết thân phận không nhỏ, ông ta nhìn Nam Thiệu Hàn cười nói “Nam lão đại, lựa chọn duy nhất của anh lúc này chính là giao mạnh đất đó cho tôi”.
Nam Thiệu Hàn bình tĩnh “nếu không thì sao?”.
“Haha, rất có bản lĩnh” Hoàng Tôn vừa nói xong, một máy bay quân đội liền kích hoạt pháo sau đó nhanh chóng bắn ra, Hắc Tĩnh liền láy phi cơ tránh né, phi cơ đột nhiên lắc lư, trong lòng lại ôm tiểu Trình, Tô Mặc không chuẩn bị kịp liền theo đà đó ngã ra, đầu va mạnh vào khung ghế ‘cốp’ một tiếng vô cùng lớn. Nam Thiệu Hàn hoảng hồn ôm tiểu Trình giao cho hộ vệ sau đó ôm Tô Mặc vào lòng, Nam Thiệu Hàn nhẹ nhàng xoa chỗ bị đụng “thế nào, còn đau không?”.
Tô Mặc im lặng không trả lời càng khiến Nam Thiệu Hàn lo lắng, lúc này Tô Mặc đột ngột ngẩng đầu lên nhìn hắn “Nam Thiệu Hàn”.
Nếu là lúc bình thường Nam Thiệu Hàn sẽ dễ dàng nhận ra được sự khác biệt trong mắt Tô Mặc nhưng tại ngay lúc Tô Mặc bị thương này, hắn hoàn toàn mất đi bản lĩnh thường ngày, trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ, Tô Mặc bị đụng đến ngốc rồi.
Nam Thiệu Hàn lên tiếng “sao vậy?”.
Tô Mặc không trả lời hắn, chỉ lên tiếng gọi “Nam Thiệu Hàn”.
Nam Thiệu Hàn sững sờ, chẳng lẽ ngốc thiệt rồi sao.
“Bảo bối, em…” Nam Thiệu Hàn còn chưa nói xong đã bị Tô Mặc cắt ngang.
“Nam Thiệu Hàn, em nhớ ra rồi”.
Nam Thiệu Hàn sửng sốt “nhớ..nhớ ra cái gì?”.
Tô Mặc cười nói “em nhớ ra rồi, mọi chuyện”.
Nam Thiệu Hàn hỏi “nhớ lúc chúng ta vừa gặp nhau sao?”.
Tô Mặc gật đầu “nhớ anh vừa nhìn thấy em liền yêu”.
Nam Thiệu Hàn hoài nghi Tô Mặc có thật sự nhớ lại không.
Lúc này Hắc Tĩnh lên tiếng cắt ngang tiết mục tình cảm của hai người “chủ nhân, đối phương liên tục xả pháo, chúng ta sắp không chống đỡ nổi”.
Nam Thiệu Hàn nhìn sang Bạch Phong mà Bạch Phong cũng bất lực nhìn lại, hắn đúng là không thể làm được mà, hệ thống hoàn không một kẻ hở, hắn không thể xâm nhập vào được.
Tô Mặc lên tiếng hỏi “muốn gây nhiễu nó sao?”
Nam Thiệu Hàn gật đầu “ừm”.
Tô Mặc lập tức đi đến thế chỗ Bạch Phong, Bạch Phong đứng bên cạnh, hắn muốn xem Tô Mặc làm sao phá được hệ thống mà họ đã tốn công cải tiến.
Tô Mặc chăm chú nhìn màn hình, hai tay thoăn thoắt gõ liên tục trên bàn phím. Bạch Phong bên cạnh trợn mắt nhìn từng tầng bảo vệ bị phá hủy, thứ bọn họ ngày đêm xây dựng lên lại dễ dàng bị Tô Mặc phá bỏ trong giây lát.
Tô Mặc chỉ mất hai phút để hoàn thành nhiệm vụ, mà lúc này đối thủ không định vị được vị trí của Nam Thiệu Hàn liền không thể tiếp tục bắn pháo được nữa, Hắc Tĩnh thoải mái lái phi cơ thoát khỏi vòng vây một cách nhẹ nhàng.
Đụng tới quân đội thì mọi chuyện lại trở nên khó nhằn đặc biệt là các cấp cao, những người này khó giải quyết hơn Nam Thiệu Hàn đã nghĩ hơn nữa bọn chúng còn cấu kết lại với nhau.
Nhìn Nam Thiệu Hàn suy tư Tô Mặc liền lên tiếng “sao vậy, lo lắng sao?”.
Nam Thiệu Hàn nhìn Tô Mặc không nói gì, hắn đúng thật là lo lắng, hắn luyến tiếc cuộc sống hạnh phúc khi có cô.
Tô Mặc ôm eo Nam Thiệu Hàn, nhẹ giọng “mọi chuyện điều có em bên cạnh anh”, lúc này trong mắt Nam Thiệu Hàn chứa đầy ý cười, phải rồi dù hắn có chết thì Tô Mặc vẫn luôn ở cạnh hắn, hắn cần gì phải sợ nữa chứ. Sau đó lại quay sang nhìn tiểu Trình trên tay vệ sĩ, Nam Thiệu Hàn nhăn mày, thôi thì vẫn nên sắp xếp trước để nó được sống hạnh phúc đi, hắn không cần nó đi theo để quấy rầy hắn và Tô Mặc đâu.
Nam Thiệu Hàn ôm lấy tiểu Trình đặt vào lòng mình, một tay ôm eo Tô Mặc, hắn cuối xuống hôn nhẹ vào trán cô, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, vẫn còn một hành trình đầy khó khăn phía trước chờ họ, có lẽ đây sẽ là khoảng thời gian bình yên cuối cùng trước khi cơn bão ập đến.