Chương 87 - Chương 87
Nam Thiệu Hàn trả lời “ừm, em thích sao, vẫn còn nhiều vị trí bộ trưởng còn trống?”.
“Khụ, không cần, không cần, em chỉ muốn biết hai người đang bàn việc gì thôi, em có thể tham giao được không?”.
Nam Thiệu Hàn gật đầu “được”.
Người kia có vẻ cũng nhận ra được Tô Mặc dễ nói chuyện hơn Nam Thiệu Hàn vì vậy bắt đầu quay sang thuyết phục.
“Cô Tô…” Hoàng Tôn còn chưa kịp nói tiếp đã bị Nam Thiệu Hàn lạnh lùng cắt đứt “cô ấy là vợ tôi”.
Hoàng Tôn vội vàng sửa lại “thì ra là Nam phu nhân, thất lễ, thất lễ rồi”.
Tô Mặc nói “không sao, ông đang muốn miếng đất phía đông của Hàn sao?”.
Hoàng Tôn vui vẻ gật đầu “phải, phải, là như vầy…”.
Nghe Hoàng Tôn giải thích, Tô Mặc cũng hiểu được sơ sơ, miếng đất phía đông là do Nam Thiệu Hàn tranh giành được nhưng vẫn chưa sử dụng, hiện tại Hoàng Tôn muốn lấy nó để biến thành một khu huấn luyện thuộc sở hữu quốc gia. Hoàng Tôn cũng hứa hẹn cho Nam Thiệu Hàn đủ lợi nhuận nhưng Nam Thiệu Hàn vẫn không đồng ý.
Tô Mặc nhỏ giọng hỏi Nam Thiệu Hàn “sao anh không giao cho ông ta?”.
Nam Thiệu Hàn thấp giọng nói vào tai cô “ông ta đã muốn tôi vào chỗ chết vì sao tôi còn phải theo ý ông ta”, Tô Mặc sửng sốt, thì ra Nam Thiệu Hàn cũng đã phát hiện.
Mặc dù Nam Thiệu Hàn không biết rõ mọi chuyện bằng Tô Mặc nhưng từ khi bước ra khỏi thang máy thì hắn biết cái thang máy đó không thể sử dụng được nữa. Nam Thiệu Hàn biết Hoàng Tôn nghĩ nếu giết hắn rồi thì mảnh đất kia sẽ trở thành tài sản quốc gia nhưng Nam Thiệu Hàn đã sắp xếp tất cả, mảnh đất đó không thuộc quyền sở hữu của hắn mà nằm trong tay của Nam Hi An. Còn việc sống chết thì hắn chẳng để tâm lắm, chỉ cần có Tô Mặc bên cạnh là được, đều là thiên đường. Nam Thiệu Hàn lại cầm chặt tay Tô Mặc thêm một chút, hơn nữa hắn tin tưởng Nam Hi An.
Hoàng Tôn lên tiếng hỏi “Nam phu nhân, cô cảm thấy việc làm ăn này thế nào?” có lẽ hắn đã không muốn chờ đợi thêm nữa.
Cô thật sự là hết cách để câu giờ rồi, Tô Mặc còn đang đau đầu suy nghĩ thì Nam Thiệu Hàn bên cạnh đã lên tiếng “không thể, không cần bàn nữa”.
Tô Mặc trợn mắt nhìn Nam Thiệu Hàn, anh yêu à, anh có cần muốn chết đến như vậy không chứ.
“Được, vậy thì Nam Thiệu Hàn, cậu đừng trách tôi” nói xong bóng dáng trước mặt chớp một cái liền biến mất, quả nhiên là một số liệu.
Tô Mặc nhìn Nam Thiệu Hàn, trên mặt hắn chẳng biểu hiện gì, Tô Mặc không nhịn được nói “anh không lo lắng à, tầng dưới đầy bom hẹn giờ, đã bắt đầu đếm ngược, rất nhanh nữa chúng ta sẽ bị nổ tung”.
Nam Thiệu Hàn bình tĩnh nói “chỉ cần có thể ở bên cạnh em, tôi liền hạnh phúc”.
Mặc dù cảm thấy ấm áp, hạnh phúc bởi lời nói của Nam Thiệu Hàn nhưng Tô Mặc vẫn nói “nhưng em muốn cùng anh sống sót, muốn cùng tiểu Trình sống một nhà ba người”.
Nam Thiệu Hàn kéo Tô Mặc ôm vào lòng “ừm, sẽ sống một nhà ba người”, vừa dứt lời liền nghe tiếng phạch phạch rất nhỉ truyền vào tai có lẽ là do hiệu ứng cách âm của kính quá tốt.
Tô Mặc nhíu mài nhìn bên ngoài tại sao lại có tới hai chiếc phi cơ, Nam Thiệu Hàn cũng hơi sửng sốt, sao phi cơ của Hắc Tĩnh lại ở chỗ này.
Một thiết bị cắt kính được phóng tới, dính chặt vào tấm kính, Tô Mặc chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng, một khoảng kính lớn bị lấy đi.
Một thuộc hạ từ cửa phi cơ thả một cái thang đấy tới “chủ nhân, chủ mẫu mau bắt lấy”, Nam Thiệu Hàn cũng không chậm trễ một tay ôm lấy Tô Mặc sau đó phóng mạnh ra bắt lấy thang dây, hai chiếc phi cơ đồng thời bay lên cao.
Nam Thiệu Hàn và Tô Mặc vừa được kéo lên phi cơ không bao lâu thì “uỳnh” một tiếng khói lửa đầy trời.
“Chủ nhân, nhị hoàng tử liên lạc với ngài” Hắc Thanh giao vị trí lái cho một người khác sau đó đi đến cung kính nói.
Nam Thiệu Hàn ôm Tô Mặc đến màn hình lớn trên phi cơ, trên màn hình là là một người đàn ông nào đó sau khi nhìn thấy Nam Thiệu Hàn liền gào lên “tại sao, chẳng phải đã bàn tính trước rồi sao, tại sao lại xuất hiện một chiếc phi cơ khác đến trước “.
Tô Mặc nghe được những lời này liền hiểu ra, Nam Thiệu Hàn đã có tính toán từ trước, cô đây là làm việc vô ích rồi haizzz.
Nam Thiệu Hàn nhìn Hắc Tĩnh, Hắc Tĩnh liền hiểu ý đứng ra giải thích.
“Đại hoàng tử, chuyện này là chủ mẫu….” Hắc Tĩnh mất hai phút để kể rõ đầu đuôi câu chuyện, Nam Hi An biết được là Tô Mặc liền không tức giận nữa, hắn còn tưởng Nam Thiệu Hàn muốn hợp tác giao miếng đất kia cho kẻ khác rồi chứ.
Nam Hi An không nhịn được nói “em dâu thật là uy vũ”.
Tô Mặc không nói gì nhìn về phía Nam Thiệu Hàn, lúc này Nam Thiệu Hàn cũng nhìn cô, trong mắt hắn tràn đầy ý cười, hắn không nghĩ đến Tô Mặc còn có tài lãnh đạo tốt như vậy.