Chương 79 - Chương 79
Nam Thiệu Hàn quấn chân Tô Mặc quanh eo mình sau đó ôm cô đứng dậy, lòng ngực cứng rắn liên tục bị bầu ngực mềm mại của cô cọ vào khiến động tác của hắn có chút khó khăn. Nam Thiệu Hàn ôm Tô Mặc đến trước gương lớn trong phòng tắm, hắn xoay người để Tô Mặc chống hai tay vào gương, một tay hắn nâng mông cô lên, vật nam tính đặt trước miệng huyệt của cô ‘phặp’ một tiếng đâm mạnh vào.
“Ưm…” Tô Mặc cả người run rẩy, tay cố gắn chống vào gương để mình không ngã xuống. Tô Mặc ánh mắt long lanh nhìn vào gương cô có thể thấy rõ ràng hình ảnh dâm mỹ bên trong, người phụ nữ cố sức chống đỡ những cú va chạm đầy mạnh mẽ từ người đàn ông phía sau.
Nam Thiệu Hàn ra sức đưa đẩy hông, hắn có thể nhìn rõ vật cứng của mình bị miệng nhỏ của cô phun ra nuốt vào. Nam Thiệu Hàn nuốt nước bọt, gậy thịt lại to thêm một vòng, động tác cũng càng hung hăng hơn.
*phạch*phạch*phạch*
“aaa…ưm…nhanh..nhanh quá rồi”
“Ưm..a..ưm…”
“Hàn…ưm..không nổi nữa…ưm”.
“Ư….sắp..em..sắp ra…ưm..” Tô Mặc điên cuồng lắc đầu, phía sau liên tục bị Nam Thiệu Hàn đỉnh đến không chịu nổi.
Nam Thiệu Hàn đâm càng dồn dập hơn.
*phạch*phạch*phạch*
“ưm….ưm..a..”.
“Hàn….aaaaa” Tô Mặc thét lên một tiếng cảm nhận được một dòng nước tuôn trào làm đầu óc cô trống rỗng.
Nam Thiệu Hàn nắm chặt eo cô, thúc mạnh thêm mấy chục cái sau đó gầm lên một tiếng phóng hết tinh hoa của mình vào sâu trong cô.
“Ưm…” Tô Mặc không khỏi rên rỉ, cảm giác bụng dưới vô cùng trướng.
Nam Thiệu Hàn thoả mãn điều chỉnh hơi thở, nhìn Tô Mặc cả người run rẩy, trên thân thể lại toàn dấu vết hắn để lại, gậy thịt bên trong cô lại bắt đầu cứng rắn.
Cảm nhận được Nam Thiệu Hàn lại bắt đầu đưa đẩy, Tô Mặc hoảng sợ vịn chặt tay hắn, cô liên tục lắc đầu “Hàn..không thế nữa”.
Nam Thiệu Hàn áp sát tai cô nhẹ giọng dụ dỗ “bảo bối ngoan, một lần nữa thôi”.
Một lần của Nam Thiệu Hàn liền từ phòng tắm ra đến sô pha rồi lên trên giường, nơi nào cũng để lại dấu vết hoan ái của hai người.
Tô Mặc cảm thấy đêm nay thật dài…thật dài.
____________________________________
Tô Mặc đã rất không vui vì đêm qua bị Nam Thiệu Hàn liên tục làm, hắn bắn vào trong cô nhiều đến nỗi bây giờ bụng cô vẫn cảm thấy khó chịu. Cho nên tính khí hôm nay của Tô Mặc đặc biệt khó ở nhưng vẫn có người không biết sống chết mà tìm đến.
Trương Kỳ đã mua chuộc không ít nhân viên trong khách sạn nên khi nhận được tin tức Nam Thiệu Hàn đưa Tô Mặc về bản doanh cô ta đã không kiềm nổi tức giận bất chấp tất cả để chạy đến.
Lúc Tô Mặc đang nằm nghỉ ngơi trên ghế thì một mảng ồn ào truyền đến, cô kêu một thuộc hạ đến hỏi “có chuyện gì vậy?”.
Thuộc hạ cung kính nói “thưa chủ mẫu là Trương Kỳ tiểu thư đến tìm nhưng chủ nhân đã hạ lệnh không cho phép bất kì nữ nhân nào bước vào đây”.
Tô Mặc sửng sốt, nữ nhân? Vậy cô không phải là nữ nhân sao?
Thấy về mặt kinh ngạc của Tô Mặc người hầu liền cười nói “không bao gồm chủ mẫu ạ, người là chủ của nơi này, có quyền quyết định mọi chuyện” thật ra là do Tô Mặc không nhớ thôi, mệnh lệnh này là vì vụ việc của cô và nữ hầu gái mà có.
Tô Mặc gật đầu nói “kêu người ngoài kia cho cô ta vào”.
Thuộc hạ đáp “vâng”.
Trương Kỳ được hộ vệ cho vào liền vui mừng, cứ nghĩ là sẽ gặp được Nam Thiệu Hàn nhưng không ngờ vừa vào đã đụng phải Tô Mặc đang nằm thoải mái trên ghế, bên cạnh để đầy trái cây và đồ uống, phía sau là hộ vệ cạnh giữ, đây chính là phong thái của nữ chủ nhân.
Trương Kỳ câm tức nói “Lưu Tuyết, cô rốt cuộc đã làm gì Hàn?
Tô Mặc nhíu mày nhìn Trương Kỳ nguy hiểm nói “Hàn? Là để cho cô gọi sao?” trước đây khi sống trên đảo, vì thủ trưởng Trương nên cô còn dè chừng Trương Kỳ, nhưng giờ bọn họ đang ở trên một lãnh thổ khác, cô cũng chẳng cần phải nể nang cô ta, huống hồ chi nơi này còn là địa bàn của cô a, muốn lên mặt với cô, hừ còn lâu nhé.
Trương Kỳ không hiểu sao lại bị ánh mắt của Tô Mặc làm cho run sợ, cô ta lắp bắp “cô…cô rốt cuộc đã làm gì Hàn?”.
Tô Mặc cười thư thả nói “tôi chẳng làm gì cả, là anh ta tự đeo bám tôi thôi”.
Nam Thiệu Hàn nghe thuộc hạ báo Tô Mặc để Trương Kỳ vào liền vội vàng chạy đến, nghe được những lời này bước chân của hắn liền dừng lại, vì Nam Thiệu Hàn phía sau nên Tô Mặc không nhìn thấy nhưng Trương Kỳ lại thấy rõ anh, trong lòng cô ta liền cười thầm.