Chương 127 - Tức Giận !
Mà Lưu Vũ Thần hình hình dáng của Nghiêm Á Hiên ngay lúc này rất giống như đã ăn sạch hắn liền không nhìn gì đến tình cảm nữa mà một mặt vứt bỏ
làm hắn khó chịu vô cùng nhưng nhiều hơn là bất lực .
Lưu Vũ Thần đành kìm lại con thú đang rạo rực trong lòng mà nhẹ nhàng nằm
xuống bên cạnh Nghiêm Á Hiên mà khép mờ đôi mắt , hắn đưa bàn tay to lớn ra ôm chầm lấy thân thể trắng noãn như bông tuyết mềm mại đến cực điểm
kia vào trong lòng tham lam hít thở hương thơm làm Lưu Vũ Thần đầy mê
luyến .
Lưu Vũ Thần dự tính
chiều tối sẽ đi thăm lại chốn xưa cũ kia nhưng hiện tại bộ dáng của hai
người thế này chắc là không đi được rồi phải hẹn tại dịp khác rồi .
Thời gian lại thấm thoát trôi qua thì đã đến chiều tà ánh mắt trời đã chẳng
còn gay gắt nữa mà bầu không khí có chút mát mẽ làm cho còn người ta cảm thấy rất dễ chịu .
” Keng…keng…!”
Tiếng chuông cửa vang lên truyền khắp căn biệt thự rộng lớn đầy sang trọng
làm cho cặp vợ chồng son kia bất giác giật mình mà tĩnh cơn mộng đẹp
,Lưu Vũ Thần và Nghiêm Á Hiên đều đưa mắt khó hiểu nhìn vào đối phương
vì chẳng biết giờ này còn ai đến tìm nữa thật sự rất là phiền nha .
Hiểu được Nghiêm Á Hiên còn mệt hắn nhanh chóng ngồi dậy bận một bộ đồ ngủ màu xám bình thường mà nhìn cô ôn nhu nói .
” Em ngủ tiếp đi để tôi xuống mở cửa !”
Nói xong hắn liền rời đi khuất bóng dáng trước mặt Nghiêm Á Hiên , mà cô
làm sao còn có tâm tư ngủ được chứ chỉ biết nhẹ nhàng bước xuống lao vào phòng tắm .
Lưu Vũ Thần bước
ra thuận tay mở cánh cổng gỗ rộng lớn thì xuất hiện trước mặt hắn là ông già tự xưng là ông nội của hắn kia làm cho Lưu Vũ Thần cảm thấy rất khó chịu , phía bên cạnh lão ta còn có một vị trợ lý khuôn mặt khá ưa nhìn
tuổi tầm bốn mươi đang khoắc một bộ vest đen trông rất lịch sự .
Lưu Vũ Thần cũng chưa vội nổi điên mà chỉ nhẹ nhàng mà lạnh lùng hỏi .
” Hai người là ai thế ? Tại sao lại làm phiền giấc mộng đẹp của tôi chứ ?”
Một câu lạnh lẽo mà vô tình
phũ nhận mọi mối quan hệ tình thân trên danh nghĩa gì đó , đương nhiên
hôn lễ của hắn người được gọi là ba mẹ hay anh trai của Lưu Vũ Thần đều
chẳng có mặt chỉ có ông già này mà thôi .
ông Vương nở nụ cười hòa nhã nói .
” Cháu không cần phải chối bỏ quan hệ như thế , dù nói như thế nào thì dòng máu trong người cháu vẩn là ông duy truyền !”
Người này lên là Vương Đình Vãn là chủ tịch tập đoàn tài chính Đại Hoa , hình như là mấy người trong gia tộc đó đều họ vương thì phải .Nghe thấy câu
nói này của lão Vương làm trong lòng hắn lại hiện lên tia uất ức chẳng
thể nào kiềm chế được mà quát lớn .
” Cút ! Mấy người biến ngay khỏi cuộc đời tôi ! Mẹ nó ông già , không về
soi gương thử xem ông nuôi tôi được ngày nào mà đến đây nhận tình thân
chứ ? Ông còn không cút tôi gọi an ninh đến kiện mấy người quấy rối đấy
?”
Âm thanh này vừa ra truyền
khắp căn biệt thự làm cho hình dáng nhỏ nhắn của Nghiêm Á Hiên từ trong
bước ra cũng sợ hết hồn liền chạy nhanh đến bên cạnh hắn đôi bàn tay mềm mại có chút rung rẩy mà nắm cánh tay hắn .
Phải nói trước giờ cho dù là Nghiêm Á Hiên có làm gì với hắn thì Lưu Vũ Thần chưa bao giờ phẫn nộ hay phát ra những câu thô tục như thế , vậy nên
Nghiêm Á Hiên thật sự rất lo lắng mà sợ hãi cô nhận ra hai người đang
đứng phía trước .
Nghiêm Á Hiên giọng nói trầm thấp hướng về phía hắn nỉ non .
” Vũ Thần đừng lớn tiếng như thế ! Hay là chúng ta mời ông vào nhà có gì chậm rãi mà nói chuyện được không ?”