Chương 115 - Khó Hiểu !
Nghiêm Á Hiên cảm thấy trong lòng mình rất đau , rất khó chịu vì ở lại bên
cạnh thì chẳng có được tình cảm của Lưu Vũ Thần , nhưng nếu như cô rời
đi thì cả đời này bản thân Nghiêm Á Hiên quên được hắn hay sao chứ ? Hay những hồi ức đó sẽ theo cô đến lúc chết.
Nghiêm Á Hiên cố lấy lại một chút trấn định đưa bàn tay nhỏ cầm lấy chai rượu
chẳng có hắn uống nữa , miệng nhỏ cô mở giọng nói kiêng định .
” Bây giờ đã khuya rồi không nên uống nữa , nếu lúc nào anh muốn tôi sẽ uống cùng anh !”
Lưu Vũ Thần đau óc mê màng trong lòng cảm thấy rất khó chịu khi ai đó lấy chai rượu của mình nên cáu gắt .
” Em làm như thế không sợ tôi đánh hay sao ? Phải nhớ rõ hiện tại chúng ta không còn tình cảm như lúc trước nữa ?”
Nghiêm Á Hiên thật sự rất im lặng với cách xưng hô của cái tên này , lúc thì
xưng cô một cách xa lạ nhưng sau khi nữa tĩnh nữa mê thì lại gọi em như thế thật sự không biết như thế nào mà đối phó .
Nghiêm Á Hiên nghe thấy lời dọa giẫm của hắn có chút vui vẽ đáp .
” Nếu anh đánh tôi , làm tôi tổn thương thì cũng chẳng sao cả ! Bỡi vì
trước đây tôi cũng từng làm tổn thương anh xem như trả nợ vậy !”
Lưu Vũ Thần tuy đầu óc có chút mơ màng như khi nghe thấy lời nói của Nghiêm Á Hiên lại nở nụ cười chế dễu đáp .
” Hiên Hiên khi tôi đứng trước mặt em , tôi cảm thấy bản thân mình như con chó vậy ?”
Nghiêm Á Hiên nghe thế liền giật mình có chút khó hiểu hỏi .
” Tại sao anh lại nói như thế ? Tôi không khinh thường anh nha !”
Lưu Vũ Thần lại cười cười bình thản đáp .
” Chỉ có loài chó mới nhớ ăn không nhớ đánh ! Cho dù chủ của nó có đánh
thừa sống thiếu chết , thì sau khi chủ nó vứt một cục xương thì con chó
đó vẩn quẩy đuôi mà thôi ! Tôi cảm thấy mình rất giống nó , cho dù em có đối xữ với tôi như thế nào thì chẳng phải là tôi không nỡ đánh em hay
sao chứ ? Chẳng phải cũng ngoan ngoãn kết hôn , ở trong căn nhà mà ba mẹ em sắp đắt hay sao ?”
Nghiêm Á Hiên như chết lặng những dòng ký ức xưa cũ lại như thác lũ mà ùa về
trong tìm thức , cô nhớ lại từ giây phút mà mình đã làm cho Lưu Vũ Thần
tổn thương nhưng đúng như hắn nói chỉ cần cô ngon ngọt một chút chẳng
phải hắn đều bỏ qua hay sao chứ .
Càng nghĩ Nghiêm Á Hiên lại hít sâu thêm thấy lúc trước bản thân mình thật
sự rất quá đáng , trong đâu Nghiêm Á Hiên hiện tại chỉ muốn bù đắp những tổn thương trong lòng hắn mà thôi
Nghiêm Á Hiên như tìm được cách đường đường chính chính ở bên cạnh hắn liền hướng ánh mắt về phía Lưu Vũ Thần bá đạo nói .
” Nếu anh đã xem mình là chó như thế thì tôi cũng rất thích một con thú
cưng như anh ! Nếu tôi đã là chủ thì nói cái gì anh phải nghe không được chống đối như thế mới hợp lý chẳng phải sao ! Lưng tôi cảm thấy rất
khó chịu nên nằm một chút , anh ngoan ngoãn làm gối năm cho tôi !”
Nói xong Nghiêm Á Hiên nào thèm bận tâm phản ứng của hắn cứ , cái đầu nhỏ
của cô nhanh chóng nắm xuống gối lên cặp đuồi lắm của Lưu Vũ Thần lười
biến nhắm mắt .Thật sự Nghiêm Á Hiên chỉ cần một lý do để có thể được ở
bên cạnh hắn mà thôi .
Lưu Vũ
Thần thì sắc mặt cứng đờ có chút khó coi nhưng hắn hiểu tính cách của
Nghiêm Á Hiên nếu không thích người khác thì cứ việc đá một cái là xong , chứ chẳng phải loại người cậy quyền thế mà xem thường hay sỉ nhục người khác gì cả . Vậy nên hắn mới rất khó hiểu chẳng phải năm đó cô nói hối
hận vì gặp hắn hay sao ? Tại sao hiện tại lại muốn tiếp cận mình cơ chứ ?