Chương 9 - Chương 9
Mộc Lan, xuống căn tin mua nước uống đi
Mộc Lan đang ngồi đọc sách nghe Uyển Đình nói vậy liền đồng ý. Hai người vừa đi vừa nói chuyện thì gặp Thần Phong đang bê tài liệu. Thấy anh Mộc Lan liền lên tiếng gọi anh
– Thần Phong, anh làm gì ở đây vậy
Thần Phong thấy cô liền dừng lại đáp
– Anh mang tài liệu cho cô chủ nghiệm anh
– Có cần em bê giúp ko
Mộc Lan hỏi
– Không cần đâu, anh tự bê được với cả đứng đây chờ anh tí rồi anh mua kem cho nhé
– Yeah, anh là nhất
Cô vui vẻ nói. Anh nói xong liền bê xấp tài liệu đi tiếp
– Thấy anh trai là quên luôn cô bạn này luôn
Uyển Đình đằng sau lên tiếng than vãn. Mộc Lan thấy vậy liền lên tiếng dỗ ngọt
– Không có đâu, cậu cũng quan trọng mà
Sau đó ôm lấy Uyển Đình, Uyển Đình thấy cô làm nũng vậy cũng mềm lòng nói
– Thôi được, lần này tớ tha cho cậu, thế anh cậu nói gì thế
Uyển Đình nghiêng mặt hỏi
– Anh ấy bảo chờ anh một tí rồi anh đi cùng
Uyển Đình nghe xong gật đầu rồi nói
– Thế thì để tớ gọi thêm anh trai tớ cho vui
– Ừm, càng đông càng vui mà
Mộc Lan vui vẻ đồng ý. Uyển Đình lấy điện thoại ra bắt đầu gọi
Uyển Đình: Anh sang chỗ bọn em uống nước với bọn em có cả anh Thần Phong nữa
Thành Nam: Được, khoảng 5 phút nữa anh sang
Uyển Đình: Oke, vậy nhanh lên
Kết thúc cuộc gọi xong Uyển Đình quay ra nói với cô
– Anh ấy đồng ý rồi, khoảng 5 phút nữa sẽ đến
– Như thế là được rồi
Sau đó hai cô gái đứng nói chuyện đến khi Thành Nam đến thì Thần Phong cũng vừa từ phòng giáo viên xuống. Uyển Đình thấy cả hai người đều đến nơi thì vui vẻ lên tiếng
– Đủ rồi thì đi thôi, tớ sắp chết khát rồi đây này
Nói xong liền kéo Thành Nam bên cạnh đi, còn anh và cô thì đi đằng sau. Anh nhìn vết thương đang được băng bó trên đầu gối cô liền hỏi
– Vết thương còn đau không
Mộc Lan nghe anh hỏi vậy liền đáp
– Không còn đau nữa rồi
– Thế có bôi thuốc đầy đủ không
Anh tiếp tục hỏi
– Anh yên tâm em nhắc cậu ấy bôi thuốc đầy đủ rồi
Uyển Đình đi đằng trước lên tiếng
– Thế em nhớ nhắc nhở Lan Lan bôi thuốc giúp anh nhé
– Ai cần cậu ấy giúp
Cô bĩu môi khi nghe anh nói thế
– Tớ mà không nhắc chắc cậu không nhớ bôi luôn đấy, cái đồ cuồng công việc
– Anh đã bảo em là đừng học quá giờ mà không nghe anh hả, mấy ngày nay anh không sang là lại bỏ bữa đúng không
Thần Phong lên tiếng trách móc. Mộc Lan né tránh ánh mắt của anh
– Em …. Em
– Anh đã bảo không được bỏ bữa rồi còn gì, lỡ bệnh đau dạ dày của em tái phát thì làm sao
– HuHu …. Anh mắng em …. HuHu
Thần Phong thấy cô khóc liền cuống cuồng lên, ôm lấy cô dỗ dành
– Ngoan nào, anh xin lỗi, tại anh lo lắng cho em thôi, Lan Lan ngoan không khóc nữa
Anh vừa ôm cô tay kia gạt những giọt nước mắt đang lăn trên má cô vừa dỗ. Mộc Lan ngưng khóc, cô cất giọng lên nói
– Anh không được mắng em nữa
– Rồi rồi, anh không mắng, nhưng nhớ ăn uống đầy đủ đấy
Anh bất lực mỉm cười xoa đầu cô, anh đúng là muốn giận cô cũng không được. Uyển Đình đứng từ xa ngạc nhiên trước hành động của cô rồi nghĩ ‘Bạn mình mà cũng biết khóc hả trời’. Uyển Đình nghĩ vậy bởi vì từ trước đến giờ Mộc Lan kể cả bị bắt nạt cũng không khóc, bây giờ lại khóc trước mặt anh trai vì bị mắng. Còn Thành Nam thì đứng hình nhìn hành động của Thần Phong vì ngạc nhiên vì không nghĩ tảng băng nghìn năm này biết dỗ con gái. Đứng hình một lúc Uyển Đình liền lên tiếng nói
– Thôi đi đi
Mộc Lan nghe vậy liền đỏ mặt, hình tượng cô xây dựng bao lâu nay trước mặt Uyển Đình bị phá hỏng rồi. Anh thấy cô đỏ mặt vậy chỉ mỉm cười rồi nắm tay cô rồi kéo cô đi
Dưới căng tin Uyển Đình gọi 4 cốc trà sữa truyền thống cho cả nhóm còn anh thì mua thêm một cây kem cho cô. Sau khi nhân đồ thì cả nhóm ra chỗ bóng cây ngồi cho mát, cô nhận lấy cây kem từ anh liền cắn một miếng, đúng cái vị ngọt ngọt, lạnh lạnh này đúng không dứt ra được
– Ngon không
Anh hỏi cô
– Ngon lắm đúng vị vani em thích nữa, cảm ơn anh
Anh nghe vậy liền nở một nụ cười, nụ cười ấy làm trái tim cô dao động đi một chút, quả thật anh quá đẹp trai
– Ăn đi ngắm anh nhiều quá kem chảy ra giờ
Cô nghe vậy liền cúi mặt xuống ăn kem miệng nói nhỏ
– Tự luyến
– Rồi rồi hai người nhận lấy cốc trà sữa mà uống này
Uyển Đình bên cạnh đưa hai cốc trà sữa cho anh rồi cúi người xuống trêu chọc cô
– Không ngờ hoa khôi của khối cũng biết khóc cơ đấy
Mộc Lan nghe vậy mặt đã đỏ bây giờ càng đỏ hơn
– Cậu đừng nhắc nữa
– Thôi đừng trêu em ấy nữa uống đi
Thành Nam bên cạnh khuyên ngăn rồi đưa cốc trà sữa cho Uyển Đình. Thần Phong thì chờ cô ăn xong cây kem thì đưa cốc trà sữa đã được anh cắm sẵn ống hút cho cô, rồi nhẹ nhàng lấy giấy lau hết các vệt kem còn dính trên miệng cô rồi mới quay ra uống cốc của mình
– Chăm em như chăm vợ
Uyển Đình quay sang nói với Thành Nam
– Ừm
Thành Nam nhẹ nhàng đáp rồi ướng tiếp. Lúc đang uống Mộc Lan bỗng quay sang hỏi anh
– Thần Phong, đợt dã ngoại này anh có đi không
– Em đi không
– Em có
– Được vậy anh đi
Thần Phong nhàn nhạt trả lời
– Tôi không nghĩ một người ghét các hoạt động như thế mà lại đồng ý đi vì em gái đó
Thành Nam lên tiếng trêu trọc
– Có ý kiến hả
Thần Phong nói với sắc giọng lạnh đến âm độ
– Không giám, không giám
– Vậy anh có đi không
Uyển Đình hỏi Thành Nam
– À anh có
– Vậy cả bốn người chủng ta là một nhóm nhé
Mộc Lan cất giọng hỏi
– Được (x3)
Cả 3 người còn lại đồng ý
– Tớ mong chờ đến hôm ấy quá
Mộc Lan nói với giọng vui vẻ vì đây là lần đầu cô đi dã ngoại với trường
– Đúng đó
Uyển Đình đáp xong cả hai nhìn nhau cười