Chương 13 - Chương 13
Bố, mẹ hai người đừng bỏ con
Hình ảnh một cô bé người dính đầy máu, gào khóc cầm tay mẹ hiện lên.
Mộc Lan liền bật dậy thở dốc, cô nghĩ ‘Lại là giấc mơ đấy’, từ lúc cô chuyển vào kí túc xá ngủ riêng với anh là giấc mơ đấy cứ bám dai dẳng trong giấc ngủ của cô khiến cô không thể ngủ ngon. Mộc Lan nằm lại xuống nhưng không thể ngủ được nữa nên cô quyết định ra ngoài hít thở cho thoải mái. Nghĩ là làm, cô nhẹ nhàng đi ra khỏi túp lều để tránh làm phiền Uyển Đình đang ngủ. Cô ra ngoài, đập vào mắt cô là một bầu trời đầy sao, cô từ từ nhồi xuống khúc gỗ ngước nhìn lên bầu trời mà hồi tưởng lại cảnh ngày trước khi cả gia đình cô đi cắm trại, lúc đấy cô vẫn còn cả bố lẫn mẹ, cô bây giờ thực sự rất nhớ cái ôm của mẹ, nhớ cái hơi ấm, mùi hương của mẹ cô. Nghĩ đến đây nước mắt của Mộc Lan bắt đầu lăn trên gò má của cô, bỗng từ xa truyền lại một giọng nói
– Lan Lan, em chưa ngủ à
Mộc Lan nghe thấy tiếng anh liền vội lau nước mắt nói
– Em không ngủ được nên ra đây ngồi cho thoáng
Thần Phong đến gần nhìn cô mặc mỗi cái áo ngủ mỏng manh liền khẽ nhíu mày nói
– Trời hơi lạnh sao em không mặc áo khoác vào, lỡ ốm thì sao
Nói xong anh lấy chiếc áo khoác đang mặc trên người xuống khoác cho cô, nhưng tại cô cao có 1m6 mà anh cao tận 1m8 nên nhìn cứ như cô khoác cái áo choàng vậy. Khoác xong áo cho cô, anh ngồi xuống bên cạnh thì thấy khóe mắt cô hơi ướt, hình như cô vừa khóc. Thấy vậy anh liền hỏi
– Em vừa khóc
Mộc Lan nghe vậy giật mình, vội vàng đáp
– Em không khóc
Thần Phong nghe vậy có chút không vui, anh hỏi lại
– Đừng giấu anh, có truyện gì sao
Mộc Lan thấy anh cương quyết như thế bèn nhẹ giọng kể lại
– Từ khi em chuyển vào kí túc xá thì mỗi đêm em đều mơ thấy vụ tai nạn ấy, em vừa sợ, vừa nhớ bố mẹ. Mấy lúc đấy, em chẳng biết làm gì, chỉ biết đứng ngoài ban công khóc, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ
Vừa nói, nước mắt cô vừa tuôn ra. Anh nhìn cô thế mà chợt lòng anh đau thắt lại, anh cứ nghĩ là đã cho cô quên đi sự mất mát của gia đình nhưng không phải thế. Nghĩ đến đây, anh liền đặt đôi môi mình lên đôi môi màu anh đào của cô. Cô khá bất ngờ trước hành động này của nhưng cũng dần tiếp nhận nụ hôn này. Anh hôn cô rất sâu, đến khi cô gần hết dưỡng khí anh mới luyến tiếc buông ra. Xong anh nhẹ nhàng hôn lên nhưng giọt nước mắt đang lăn trên má cô, dịu dàng nói
– Em bây giờ không cần phải nghĩ đến nhưng việc đấy nữa, anh thề là cả đời này anh sẽ ở bên em, anh sẽ tự tay xây dựng một tổ ấm cho em
Mộc Lan nghe vậy liền mỉm cười nói
– Anh giữ lời hứa nhé
– Anh hứa
Thần Phong vui vẻ khi cô đồng ý, xong anh nói
– Thôi cũng muộn rồi, chúng ta vào ngủ nhé
Cô nghe anh nói vậy cũng ngoan ngoãn nghe theo. Anh thấy cô vậy cũng bế cô lên ôm cô vào lều. Tại anh không thích ngủ chung nên lều anh chỉ có một mình. Vào bên trong anh dịu dàng đặt cô nằm xuống, sau đó anh nằm ngay bên cạnh nhẹ nhàng kéo chăn lên cho cô rồi ôm cô vào lòng. Cô thấy anh ôm cô liền chui rúc vào lòng anh, ngửi mùi thơm bạc hà nhè nhẹ trên cơ thể anh mà dần thiếp đi lúc nào không hay, anh nhìn cô ngủ ngon lành trong lòng mình liền mỉm cười, hôn nhẹ vào trán cô rồi nói khẽ
– Ngủ ngon nhé, cô bé của anh
Xong cũng dần chìm vào giấc ngủ
Sáng hôm sau, bỗng có tiếng hét thất thanh của Uyển Đình
– Mộc Lan, cậu đâu rồi
Tiếng hét đấy làm mọi người xung quanh thức dậy. Anh và cô đang ngủ cũng bị đánh thức, nghe vậy anh cũng vén màn ra thì thấy Uyển Đình đang chạy loạn lên tìm cô. Thần Phong thấy thế liền đi ra khỏi lều, xong anh quay lại đưa tay, dìu Mộc Lan đang ngái ngủ ra. Mọi người thấy cô ra từ lều của Thần Phong thì khá bất ngờ, Uyển Đình đang định hỏi thì Phong Lăng Trạch lên tiếng trêu trọc
– Vừa mới hôm qua công khai xong mà hôm nay đã thấy ngủ chung rồi. Thần Phong tôi hỏi tí, hôm qua hai người có làm gì nhau không vậy
– Không
Thần Phong thẳng thừng nói rồi nhìn cô đang bị Uyển Đình kéo đi vệ sinh cá nhân. Phong Lăng Trạch nghe anh nói vậy thì vẻ mặt có chút hụt hẫng nhưng được vài giây thì quay lại bộ mặt ban đầu mà vui vẻ ra phụ Thành Nam và Vĩnh Thành nấu bữa sáng.
Mộc Lan và Uyển Đình đang rửa mặt bỗng Uyển Đình quay sang hỏi cô
– Mộc Lan sao cậu lại ngủ cùng Thần Phong vậy, tớ biết cậu với Thần Phong là một đôi nhưng có cần nhanh như vậy không
Cô nghe Uyển Đình nói vậy ngây thơ đáp
– Ngủ với nhau thì sao, ở nhà chúng tớ vẫn ngủ chung phòng mà
– Cậu…. Thôi
Uyển Đình định nói gì đó nhưng ngừng nên Mộc Lan cũng không trả lời nữa mà tập chung rửa mặt của mình. Khi đã vệ sinh cá nhân xong, Uyển Đình và Mộc Lan đi ra thì đã thấy các anh chuẩn bị xong bữa sáng, Thần Phong theo thói quen kéo cô cho cô ngồi vào lòng mình và đút cô ăn. Thấy anh như thế Mộc Lan liền ngại ngùng bảo
– Anh không cần đút cho em
Nhưng trái ngược với vẻ mặt ngại ngùng của cô anh chỉ nghiêm giọng nói
– Ngồi yên
Mộc Lan nghe anh nói vậy cũng ngoan ngoãn ngồi yên cho anh đút. Cả nhóm thấy cảnh này cũng ngao ngán, Thành Nam đang ăn cũng lên tiếng nói
– Hai người tém tém lại dùm tôi có được không, vừa sáng ra đã phải ăn no cẩu lương mà hai người, đây còn toàn là cẩu độc thân, hai người có tình người không vậy
– Kệ mấy cậu chứ
Thần Phong nhàn nhã nói, tay anh vẫn đút cho cô đều đều. Phong Lăng Trạch thấy anh nói vậy cũng lên tiếng
– Thần Phong, cậu đúng là không có tình người đấy
– Cậu biết bây giờ thì hơi muộn rồi đấy
Thần Phong đáp lại bằng câu ngon ơ khiến Phong Lăng Trạch câm nín. Nghe anh nói xong câu đấy và nhìn thấy bộ dạng của Phong Lăng Trạch khiến cho cả nhóm bật cười. Bữa ăn đầy vui vẻ cứ thế qua đi
Buổi chiều cả đoàn sẽ về trường nên sau khi ngủ dậy mọi người đã dọn dẹp hết đồ đạc cho vào balo. Vì đã dọn dẹp xong hết đồ nên bây giờ cả nhóm ngồi nói truyện. Mộc Lan thì vẫn ngồi nguyên trong lòng Thần Phong nói truyện rôm rả với Uyển Đình còn Thần Phong thì ngồi lặng lẽ nghe nhóm Thành Nam nói truyện. Bỗng dây buộc tóc của cô tuột ra khiến mái tóc dài của cô buông xuống, thấy mái tóc của mình bị tuột cô liền quay ra bảo anh
– Thần Phong, anh cột lại tóc giúp em đi
Nghe cô nói vậy Thần Phong liền thành thạo cột lại tóc cho cô, nhìn động tác của anh là biết anh đã làm việc này rất nhiều lần rồi. Một lúc sau anh đã buộc xong cho cô, Mộc Lan thấy anh buộc xong lại quay ra nói chuyện tiếp với Uyển Đình. Phong Lăng Trạch thấy hành động này của anh liền nói
– Tôi không ngờ người không bao giờ đụng tay vào việc lặt vặt như cậu lại làm thành thạo công việc này đấy
Phong Lăng Trạch nói ra câu này vì trong lớp việc nào không liên quan tới anh thì anh sẽ không bao giờ đụng vào kể cả bọn anh nhờ mà bây giờ
– Việc của cô ấy thì việc nào cũng quan trọng
Anh bình tĩnh nói.
– Đúng trọng sắc khinh bạn
Tôn Vĩnh Thành cảm thán một câu khiến cả đám đang ngồi ở đây phải gật đầu vì quá đúng. Ngồi một hồi thì cũng đến giờ về trường. Vả nhóm liền theo đoàn lên xe, buổi dã ngoại thế là kết thúc tại đây