Chương 12 - Chương 12
Sau bữa ăn, cả nhóm ngồi thành vòng tròn xung quanh đống lửa nói chuyện. Cô và Uyển Đình nói cười vui vẻ với nhau còn anh thì ngồi nói chuyện với đám bạn anh. Bỗng nhiên Uyển Đình chạy đi lấy ra từ trong cặp ra một bộ bài và vui vẻ nói
– Mọi người chơi bài không
Mộc Lan thấy vậy liền vui vẻ đồng ý, còn anh thấy cô đồng ý thì cũng đồng ý theo, Thành Nam, Tôn Vĩnh Thành, Phong Lăng Trạch thấy anh đồng ý cũng đồng ý theo. Bỗng từ đâu có một tiếng nói vang lên
– Mọi người có thể cho mình chơi chung không
Cả nhóm quay lại thì thấy Ngọc Hân đang đứng gần đấy nói. Mộc Lan với bản tính tốt bụng cũng nhiệt tình đồng ý cho cô ta vào
– Chị cứ vào đi càng đông càng vui mà
Vì Mộc Lan đồng ý nên anh và Uyển Đình cũng không nói gì. Thế là cô ta liền ngồi xuống ngay bên cạnh Thần Phong, anh nhìn thấy cô ta như thế, anh liền ngồi ra chỗ Mộc Lan rồi nhấc cô cho co ngồi vào trong lòng mình. Ngọc Hân thấy anh như thế chỉ biết ghen tức nhìn Mộc Lan. Cả nhóm bắt đầu chia đội, Thành Nam và Uyển Đình một nhóm, Tôn Vĩnh Thành, Phong Lăng Trạch, Ngọc Hân thì là nhóm riêng, không cần nói cũng biết anh và cô chung một nhóm. Ngọc Hân lúc đầu định rủ anh vào chung nhóm với cô ta nhưng bị anh thẳng thừng từ chối. Sau khi nói xong luật chơi, Uyển Đình bắt đầu nói về hình phạt
– Hình phạt sẽ là ai về bét sẽ phải trả lời câu hỏi của mọi người trong cuộc đưa ra
Xong bắt đầu chia bài, trận đầu tiên Uyển Đình thua, nhìn thấy đứa bạn thân của mình thua Mộc Lan liền nhanh chóng hỏi Uyển Đình
– Uyển Đình cậu có người trong lòng chưa
– Chưa
Uyển Đình đáp lại nhanh chóng
– Thật không
Mộc Lan dò xét hỏi
– Đương nhiên là thật rồi
Uyển Đình bình tĩnh đáp, Thành Nam bên cạnh nghe vậy liền nói
– Em mà yêu thằng nào là phải dẫn đến chô anh xem biết chưa
– Cần gì em phải cho anh xem bạn trai em chứ có phải bạn trai anh đâu
Uyển Đình bĩu môi nói
– Tại sao không\, anh còn phải xem thằng đấy có xứng với em gái anh không chứ
– Thành Nam\, anh bình thường với Uyển Đình hay cãi nhau mà xem ra anh yêu thương Uyển Đình phết nhỉ
Mộc Lan nói
– Anh ấy mà yêu thương tớ\, nhìn lại anh tớ đi\, suốt ngày bắt nạt tớ một góc cũng không bằng anh trai cậu
Uyển Đình nói bằng giọng trêu chọc.
– Anh mà chiều anh như Thần Phong thì bây giờ chắc em trèo lên đầu anh ngồi rồi
Cả nhóm nghe xong vang lên cười, chỉ mình Ngọc Hân ngồi nhìn Mộc Lan đang ngồi vui vẻ trong lòng anh cười nói vui vẻ bằng ánh mắt như muốn ăn luôn cô vậy. Mộc Lan ngồi vì vui quá nên cũng không để ý đến ánh mắt của cô ta. Chơi thêm được hai, ba ván thì nhóm của Mộc Lan thua, Ngọc Hân thấy thế liền nhanh miệng hỏi Mộc Lan
– Mộc Lan\, mẫu người em thích như thế nào
Cô ta hỏi như vậy là vì để xem mẫu người cô thích là như thế nào để cô ta tìm một người như hình mẫu đấy, dụ dỗ cô để cô rời xa Thần Phong, như vậy cô ta mới có cơ hội tiếp cận anh. Uyển Đình ngồi im lặng nghe vì cũng tò mò về mẫu người của cô bạn thân của mình, có vài lần cô hỏi nhưng Mộc Lan đều nói giảm nói tránh. Phong Lăng Trạch và Tôn Vĩnh Thành cũng chú ý vì cả hai người này lần đầu tiên gặp cũng đã bị say đắm vào nụ cười của cô nhưng vì Thần Phong bao bọc cô kĩ quá nên hai anh không có cơ hội tiếp cận cô.
– Ừm …..
Mộc Lan suy nghĩ một lúc liền nói
– Em thích mẫu người giống anh Thần Phong
Câu nói này của Mộc Lan giống như mũi tên xuyên thẳng qua tim ba người, Ngọc Hân, Lăng Trạch, Vĩnh Thành
vì người giống Thần Phong thì chắc trên thế giới này không có ai giống anh cả. Thần Phong hội tụ tất cả các điiểm tốt của con người, đã đẹp trai, học giỏi thì không ai bằng, các cuộc thi có tên anh anh đều đứng đầu bảng, là con nhà người ta trong mắt phụ huynh.
Uyển Đình nghe vậy cũng gật đầu vì cục cưng của cô, vừa xinh vừa giỏi thì phải người như Thần Phong mới xứng chứ. Còn anh khi nghe câu nói ấy lòng anh vui như nở hoa, không suy nghĩ anh liền đặt một nụ hôn phớt lên đầu cô rồi mỉm cười. Cô khi thấy hành động này của anh cũng ngại ngùng đỏ mặt
– Này Phong tôi hỏi tý nhé\, hai cậu có phải là anh em thật không vậy
Phong Lăng Trạch hỏi trước những ánh mắt kinh ngạc của mọi người ngồi xung quanh
– Không phải anh em\, em ấy là vợ tôi
Thần Phong bình tĩnh nói
– Ai là vợ anh
Cô vừa nói vừa đánh vào nhẹ vào ngực Thần Phong
– Nhưng như thế
Tôn Vĩnh Thành chưa kịp nói hết thì Thần Phong ngắt lời
– Chúng tôi không phải là anh em ruột\, bố mẹ em ấy là bạn thân cảu bố mẹ tôi\, vì một vụ tai nạn mà bố mẹ em ấy ra đi để lại một mình em ấy\, Mộc Lan thì không có gia đình nên đã qua nhà tôi ở và chuyển họ\, còn tên thật của em ấy là Đinh Mộc Lan
Cả nhóm đều bất ngờ khi nghe thông tin này, chỉ có Thành Nam là bình tĩnh vì anh đã biết trước rồi. Im lặng một lúc thì bắt đầu nói chuyện lại, Uyển Đình thì ngồi lại gần chúc mừng cô, còn Lăng Trạch và Vĩnh Thành thì chỉ bèn nhìn cô bằng ánh mắt tiếc nuối, Thành Nam nhìn hai cậu bạn của mình thì hình như cũng hiểu được chuyện bèn ngồi an ủi, Ngọc Hân thì cô ta cúi mặt chạy đi chỗ khác. Ngày hôm nay chắc vui nhất là Thần Phong vì hôm nay anh đã có thể biết được tình cảm của cô dành cho anh, Thần Phong bây giờ chỉ ngồi ngịch nhưng sợi tóc màu hạt dẻ của cô mà mỉm cười đầy dịu dàng nhìn cô