Chương 10 - Chương 10
Sau ngày hôm đấy, thông báo về cuộc đi dã ngoại đã được dán lên bảng thông báo của trường, Mộc Lan và Uyển Đình đứng đọc một lượt thì Uyển Đình quay sang nói
– Mộc Lan, thế là cuối tuần này đi rồi đấy
– Ừ, tớ hồi hộp quá
Uyển Đình nghe Mộc Lan nói thế, liền hỏi
– Nè Mộc Lan, cậu chưa đi dã ngoại với trường bao giờ à
– Tớ chưa đây là lần đầu tiên
– Sao các năm trước cậu không đi
Uyển Đình tiếp tục hỏi
– Tại sức khỏe tớ yếu nên anh trai tớ không cho đi, năm nay anh tớ đi cùng nên mới cho tớ đi đấy
Mộc Lan bình tĩnh giải thích
– À, thôi lên lớp đi đến giờ vào lớp rồi
Nói xong Uyển Đình nắm tay Mộc Lan kéo cô về lớp.
Thời gian cứ thế trôi đi, vèo cái đã đến tối thứ sáu, tại kí túc xá nữ
– Uyển Đình, sao cậu mang nhiều đồ vậy, đi có hai ngày thôi mà
Mộc Lan hỏi trước cái balo đầy ắp đồ của cô bạn thân
– Cậu chẳng biết gì cả, tớ phải mang theo nhiều đồ để khiến tớ nổi bật chứ ai như cậu đã giỏi còn xinh, là hoa khôi năm nhất rồi còn nói
– Đâu có, cậu cũng xinh rồi mà
Nghe Uyển Đình nói, Mộc Lan đành lên tiếng an ủi cô bạn đang cho cả đống mĩ phẩm vào cặp. Nhưng cũng chẳng phủ nhận được Mộc Lan không đẹp cả, từ khuôn mặt chuẩn tỉ lệ vàng của cô kèm theo với làn da trắng trẻo đã nổi bật hơn nhiều người khác rồi, còn thêm cả vóc dáng chuẩn với mái tóc dài màu hạt dẻ cành làm toát lên vẻ đẹp của cô.
Khác với Uyển Đình, Mộc Lan không mang nhiều đồ, trong cặp cô đơn giản chỉ có vài vỉ thuốc phòng trường hợp xấu, kem chổng nắng, thỏi son, máy tính bảng và sạc dự phòng nên cặp cô rất nhẹ. Khi cô sắp xong đồ vào balo thì thấy có tin nhắn từ Thần Phong gửi đến
Thần Phong: Em sắp xong đồ chưa
Mộc Lan: Em xong rồi, anh xong chưa
Thần Phong: Anh xong rồi, nhớ kiểm tra kĩ lại không quên đồ đấy
Mộc Lan: Em biết rồi, em đâu phải em bé đâu mà mấy nguyên tắc cơ bản này em không biết
Thần Phong: Em mãi là em bé của anh
Mộc Lan đọc xong tin nhắn này, miệng nở một nụ cười rồi cô nhắn lại
Mộc Lan: Thôi muộn rồi, chúc anh ngủ ngon mai gặp
Thần Phong: Ngủ ngon
Nhắn xong Uyển Đình đang nằm lướt điện thoại thì lên tiếng
– Mộc Lan cậu tắt điện đi
– Ừ
Thế là phòng của cô cũng tắt điện, cả hai cô gái đã ngủ để chuẩn bị năng lượng cho chuyến đi ngày mai
Sáu rưỡi sáng căn phòng của Mộc Lan và Uyển Đình đã đầy ắp tiếng nói
– Uyển Đình cậu nhanh lên
Mộc Lan đang đứng ngoài cửa nói vọng vào
– Xong rồi đây
Uyển Đình chạy ra ngoài với chiếc balo to đùng, cô vội vàng đi giày vào rồi cùng Mộc Lan đi xuống chỗ tập hợp
Vừa ra sân thì thấy Thần Phong và Thành Nam đang đứng ở một chỗ cùng với hai bạn nam nữa. Mộc Lan thấy Thần Phong liền chạy ra trước mặt anh vui vẻ nói
– Chào buổi sáng, Thần Phong
Thần Phong nhìn thấy cô cũng mỉm cười xoa đầu cô hỏi
– Ăn sáng chưa
– Chưa ạ
Anh nghe vậy nghiêm giọng hỏi
– Sao chưa ăn sáng mà đã ra đây
– Để anh phục vụ em ăn sáng
Cô vừa nói vừa lè lưỡi ra trông rất đáng yêu. Anh nhìn cô như thế liền véo nhẹ cái má trắng ngần của cô rồi nói
– Được rồi, chiều em
Nói xong thì bỗng có tiếng động vang lên
– Đây có phải Vương Thần Phong lúc nào cũng lạnh lùng như tảng băng không vậy
Nghe vậy cô nhìn ra phía sau thì mới phát hiện có thêm hai người con trai nữa. Cô liền nép vào người anh ngước mặt lên hỏi
– Anh ơi, hai người kia là ai ạ
Mộc Lan từ bé đã sợ người lạ nên mỗi lần như thế liền đứng nép vào người anh, vì vậy đã tạo nên thói quen khó bỏ này.
– Không cần phải sợ, đây đều là bạn anh, người bên trái là Phong Lăng Trạch, còn người bên phải là Tôn Vĩnh Thành, anh mời thêm hai người này vào cho đủ một nhóm
Anh ôn tồn giới thiệu cho cô, lúc này cô với bước ra và giới thiệu về bản thân
– Em chào hai anh, em tên là Vương Mộc Lan, em gái của anh Thần Phong, hiện là sinh viên năm nhất
– Phong tôi không ngờ một người như cậu lại có cô em gái ấm áp thế này đấy, thảo nào cậu đối sử với em ấy dịu dàng thế thì ra là em gái
Phong Lăng Trạch vừa cười, lấy một tay khoác lên vai anh. Thần Phong thấy thế liền trừng mắt lên nói
– Bỏ tay ra
– Rồi rồi, cái tảng băng này
Phong Lăng Trạch vừa nói vừa rút tay về, anh hay đùa thế thôi chứ cũng không giám chọc giận Thần Phong, ai học cùng khóa với anh mà chẳng biết chuyện có một cậu nam không biết xui xẻo gì chọc trúng anh thế là bị anh đánh cho nhập viện
– Mộc Lan, em là thủ khoa năm nay đúng không
Tôn Vĩnh Thành im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng hỏi
– Vâng là em
Mộc Lan cười đáp
– Hai anh em nhà cậu đúng kiểu con nhà người ta vừa giỏi vừa đẹp. À mà Thần Phong, cậu gả em gái cậu cho … Ưm … Ưm
Thành Nam đứng sau liền bịt miệng Phong Lăng Trạch đang nói ở phía trên lại và nói thầm vào tai anh
– Mộc Lan là bảo bối tâm can của Thần Phong cậu mà nói nữa là tìm đường chết đấy
Nói xong liền thả tay ra, Phong Lăng Trạch cũng im bặt bỗng từ xa có tiếng vang lên
– Mộc Lan tớ mua bánh bao về rồi nè
Uyển Đình từ xa chạy đến tay cầm hai túi bánh đưa một túi cho Mộc Lan
– Cảm ơn cậu
Mộc Lan nhận lấy cái bánh từ tay Uyển Đình rồi bắt đầu ăn. Uyển Đình quay người lại thì thấy anh trai mình đang đứng nói chuyện với Phong Lăng Trạch và Tôn Vĩnh Thành liền đi ra chào
– Em chào hai anh
– Chào em (x2)
Hai người kia chào xong lại quay ra nói chuyện với Thành Nam, còn Uyển Đình thì ra ăn với Mộc Lan. Không cần giới thiệu vì Thành Nam đã giới thiệu Uyển Đình cho Phong Lăng Trạch và Tôn Vĩnh Thành từ trước rồi nên không cần.
Uyển Đình ra ăn với Mộc Lan một loáng là xong vì ăn bánh bao nên khá nhanh. Ăn xong Uyển Đình lại thấy đau bụng nên đi vệ sinh còn anh và cô ngồi đấy. Thần Phong thấy cô ăn xong liền lấy giấy lau miệng cho cô, rồi lấy hộp sữa dâu từ trong cặp mình ra cắm ống hút rồi đưa lên miệng cho cô uống. Cô nhìn thấy thế liền hỏi anh
– Anh có mang sữa à
– Anh mang cho em vì biết em thích
– Anh hiểu em nhất
Nói xong cô vui vẻ uống hộp sữa mà anh đưa. Nói anh đưa chứ thực chất là cô chỉ ngồi uống còn hộp sữa là do anh cầm cho cô, việc này là từ xưa đã thế rồi nên cô cũng không lấy làm lạ
– Đúng chăm em như chăm vợ luôn
Tôn Vĩnh Thành đúng từ xa cảm thán một câu
– Đúng (x2)
Thành Nam và Phong Lăng Trạch tán thành ngay lập tức. Một lúc sau thì Uyển Đình đi ra thì cũng là lúc lên đường đi cắm trại.