Chương 13
Đạo diễn đã nói không sao, những người khác cũng không có phản bác.
Cuối cùng, Phí Khê đi theo tổ chương trình đi lấy đạo cụ. Bây giờ nàng quả thực rất lo lắng, trước giờ nàng chỉ xem xét chuyện diễn viên, không thèm để ý đến lời nói của tổ chương trình, tự mình hoàn thành hết mọi việc, vậy ai sẽ là người khiêng máy quay?
Chương trình này được Cận gia đầu tư cho nên rất khác, thiết bị quay rõ ràng cũng đều là hàng phẩm cấp cao nhất trong ngành làm phim.
Đáng tiếc hiện tại dù có tốt đến đâu cũng vô dụng, không có người chuyên nghiệp đến sử dụng thì những thứ này cũng chỉ giống đống sắt vụn không hơn.
Thạch Kiến Nam nghiêm mặt ủ rũ nói: “Ai có thể dùng những thứ này a?”
Mọi người đồng lòng im lặng, đột nhiên Cố An giơ tay nói: “Ta, ta có thể.”
Nàng lên tiếng khiến cho cả không gian yên tĩnh, không ai ngờ tới chiếc bình hoa không có khả năng diễn xuất lại có thể ‘Quay phim’.
Quý Mộng Đình ngẩn người, Cố An trong ký ức của nàng hoàn toàn là một người ngu, nếu như không phải vì có dung nhan đẹp đẽ, phỏng chừng cánh cửa của giới giải trí Cố An cũng bước không qua.
“Diệp Hàm” Phí Khê ôm kịch bản đi tới trước mặt Diệp Hàm, vỗ vỗ vai nàng nói: “Sắp xếp nhân vật, sau đó phân tích cốt truyện cho mọi người nghe.”
Diệp Hàm ngượng ngùng nhận lấy kịch bản từ tay Phí Khê, nhanh chóng xem qua một chút, ánh mắt của nàng đều là cắn rứt lương tâm.
Mặc dù kịch bản này thật sự do nàng viết, nhưng nàng luôn cảm thấy đây chính là kết quả lúc mộng du, trong đầu nàng không chỉ không có ấn tượng gì khác, thời gian trôi nó còn càng ngày càng phai nhạt hơn.
“Ngươi là đạo diễn, tốt nhất nên để ngươi làm.” Diệp Hàm khiêm tốn nói.
Phí Khê lắc đầu: “Liền tính ta là đạo diễn, trước khi quay phim ta cũng phải cẩn thận lắng nghe ý kiến của biên kịch, cho nên vẫn là ngươi sắp xếp đi.”
Diệp Hàm trong lòng khó chịu, trên mặt giữ vững bình tĩnh đứng yên. Nhìn mọi người xung quanh đang thảo luận chuyện kịch bản, từng câu từng chữ cứ lọt vào tai nàng, Diệp Hàm gấp đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh.
“Tiểu Vân tỷ mới là biên kịch chuyên nghiệp, đây là lần đầu tiên Diệp Hàm viết kịch bản, may mắn lắm mới giành được hạng nhất, nếu ngươi để nàng tự mình quyết định thì sợ là sẽ có chuyện xảy ra.” Tuy rằng Cố An không hiểu Diệp Hàm đang có vấn đề gì, bất quá thấy Diệp Hàm đứng yên bất động, nàng ít nhiều liền có thể đoán được lý do. Có lẽ Diệp Hàm không chắc chắn về vấn đề này, hoặc có lẽ không dám đảm nhận trọng trách an bài diễn viên.
Cho nên Cố An đúng lúc mở miệng, giúp nàng hóa giải nguy cơ.
Trịnh Vân ‘phì’ cười, nể tình hai người này đã làm cho nàng bữa sáng vô cùng mỹ vị, nàng cũng sẽ không ngại mà vui vẻ trợ giúp.
Thấy Trịnh Vân dẫn Diệp Hàm đi vào trao đổi, Quý Mộng Đình lập tức chết lặng lần thứ hai, một đôi Phí Khê có phải bị ngu không? Tại sao cơ hội tốt như vậy lại buông tha cho Diệp Hàm?
Thấy Diệp Hàm khó khăn còn lao lên giúp đỡ? Phải biết kịch bản của Diệp Hàm là nhằm vào Trịnh Vân, Trịnh Vân không hề oán hận chút nào sao?
Ngô Thượng Khải nhìn tức phụ bên cạnh, tránh né ống kính camera, lộ ra khuôn mặt dữ tợn hung ác, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, tiểu cô nương ngây thơ thuần khiết sao có thể biến thành bộ dạng này?
Hắn và Quý Mộng Đình yêu nhau từ rất sớm, sau đó công ty vì lợi ích liền để Quý Mộng Đình cùng Cố An lập cp, nhưng hắn không ngờ tới Cố An thật sự đã yêu Quý Mộng Đình, còn nhiều lần ép buộc Quý Mộng Đình đóng phim giả tình thật, hắn thực sự không nhịn được nữa, mới nghe theo đề nghị của Quý Mộng Đình mua hắc liêu bẩn để đối phó với Cố An, thời điểm Cố An bị chỉnh đến sứt đầu mẻ trán không đứng lên được, hắn sẽ kết hôn với Quý Mộng Đình, cuối cùng lợi dụng show giải trí này giáng cho Cố An một đòn trí mạng.
Nhưng hắn không ngờ Cận Nhiễm lại tham gia, đương nhiên hắn sẽ không dám làm càn trong show giải trí, nếu bị Cận Nhiễm phát hiện hành động lúc trước của hắn, dựa vào sự ‘yêu thích’ của Cận Nhiễm đối với Diệp Hàm, khó đảm bảo Cận Nhiễm sẽ không làm gì hắn.
Tầm mắt Ngô Thượng Khải tùy tiện quét quanh cả phòng, trong lúc lơ đãng lướt tới khuôn mặt Cố An, cũng không hổ là bình hoa số một trong giới giải trí, nhan sắc quả thực khiến người kinh diễm, chỉ là sau khi tiếp xúc với Cố An, hắn mới phát hiện Cố An cũng không đến mức ngang ngược như vậy, rốt cuộc là nữ nhân này ngụy trang quá tốt, hay là…
Ngô Thượng Khải lặng lẽ nhìn sang Quý Mộng Đình, sau đó nhanh chóng lắc lắc đầu, sẽ không, Đình Đình sẽ không nói dối những chuyện vô nghĩa lừa gạt ta.
Cố An nghịch máy quay, tuy nàng học diễn xuất thế nhưng thiên phú của nàng dường như không phải đóng phim, cho nên trong quá trình học nàng cũng không đặt quá nhiều tâm huyết vào diễn xuất, dù sao cố gắng cỡ nào cũng vô ích, nàng thà dùng nhan sắc xinh đẹp của chính mình, trung thực làm một bình hoa cũng tốt cực kỳ.
Nhưng mà trong lúc vô tình nàng phát hiện ra một kỹ năng mới, nàng có năng lực cảm nhận đặc biệt đối với cái đẹp, vì thế nàng đi học nhiếp ảnh, sau đó nàng trở thành một nhiếp ảnh gia bị trì hoãn vì phải đóng phim.
…
Trải qua nửa giờ nghiên cứu thảo luận, cuối cùng Diệp Hàm cũng sắp xếp xong nhân vật theo gợi ý của Trịnh Vân.
Diệp Hàm đem danh sách giao cho Phí Khê, Phí Khê nhìn một chút xong vô cùng khó hiểu nhíu mày, Trịnh Vân thấy vậy đi tới bên người nàng, lặng lẽ kề lên tai nàng nói nhỏ gì đó, rốt cuộc Phí Khê giống như hạ quyết tâm, chậm rãi mở miệng nói: “Được rồi, mọi người yên lặng một chút. Ta sẽ đọc danh sách diễn viên.”
Chờ tất cả mọi người nhìn về phía nàng, Phí Khê cầm danh sách cẩn thận nhìn một chút, cuối cùng đặt nó xuống bàn nói: “Mọi người đều biết kịch bản « tranh phác họa » của Diệp Hàm kể về câu chuyện của một cô nương mù cùng với người hoạ sĩ nhà hàng xóm.
Trong chuyện, cô nương mù muốn biết thêm về thế giới rực rỡ đầy màu sắc trong lời kể của ca ca, thế nhưng ca ca nàng rất bận, không thể mỗi ngày đều ở bên nàng miêu tả về thế giới, thế nên cô nương mù cứ ngồi một mình bên cửa sổ, dùng ánh sáng để tưởng tượng tới thế giới xinh đẹp ngoài kia.
Không lâu sau nhà bên cạnh có một nữ họa sĩ chuyển đến, nàng có tính cách quái dị tính khí thất thường, nàng bị thương ở chân trong một vụ tai nạn, mỗi ngày chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Một ngày nọ, nữ hoạ sĩ nhìn thấy cô nương mù ngồi bên cửa sổ, hai người trò chuyện rất lâu, nữ hoạ sĩ hứa với cô nương mù, sau này mỗi ngày đều sẽ kể cho nàng nghe chuyện về thế giới tươi sáng.
Qua một thời gian rất lâu, cô nương mù đã có thể làm phẫu thuật mắt, đến khi mắt của nàng bình phục, lúc nàng quay lại lần nữa, hóa ra hàng xóm của nàng, nữ hoạ sĩ đã chuyển đi. Chỉ để lại một ngôi nhà đầy tranh vẽ, mỗi một bức tranh đều có bóng dáng của nàng, thế nhưng không có bức tranh nào là có màu sắc.”
Bản này câu chuyện rất đơn giản, nhưng phần cuối lại còn có một mấu chốt, nữ hoạ sĩ bị tai nạn xe hơi, cướp đi không chỉ là hai chân của nàng, mà còn là khả năng cảm nhận màu sắc.
Phí Khê đem danh sách vai diễn công bố: “Kiến Nam đóng vai bác sĩ, Mộng Đình đóng vai y tá, Ngô Thượng Khải đóng vai ca ca của cô nương mù, Cố An ngươi…”
Phí Khê vốn không muốn giao nhân vật quan trọng này cho một cái bình hoa, thế nhưng những gì tức phụ nói với nàng thật sự làm cho nàng thay đổi quyết định, có lẽ đúng như tức phụ nàng nói, có mấy người chỉ thích hợp đóng một số vai diễn, còn vấn đề khả năng diễn xuất liền không liên quan.
“Cố An ngươi đến đóng vai người mù cô nương.” Phí Khê lời vừa nói xong, toàn trường yên tĩnh.
Ngay cả Diệp Hàm cũng sững sờ, trong danh sách nàng viết Cố An sẽ đóng vai ‘hàng xóm’ qua đường, Phí đạo làm sao lại đem Cố An biến thành nữ chính?
Còn dư lại chính là nữ hoạ sĩ, trong suốt quá trình nữ hoạ sĩ đều không lộ mặt, chỉ xuất hiện nhiều nhất là bóng lưng gò má, cho nên lựa chọn này càng khó khăn hơn, mặc dù kỹ thuật diễn chia rất nhiều phái, có người biểu diễn bằng cơ thể, có người biểu diễn bằng ngữ khí, thế nhưng nhiều nhất vẫn là biểu cảm trên khuôn mặt.
Hiện tại không quay mặt, khán giả đương nhiên sẽ không nhìn thấy biểu cảm, cứ như vậy đối với khả năng xiễn xuất càng chú trọng hơn.
“Diệp Hàm đến đây.” Trịnh Vân mở miệng ra nói.
Vừa rồi trong lúc các nàng thống nhất vai diễn, để tránh những người khác rãnh rỗi bàn tán, cho nên hai nữ chính vẫn đang chờ phân vai, Diệp Hàm nghĩ, Nguyễn Ánh chính là người thích hợp nhất để đóng vai nữ họa sĩ, khí chất cùng tính cách tất cả đều rất phù hợp với vai.
Phí Khê sắp xếp vai trò xong, hỏi mọi người còn có ý kiến gì hay không, Quý Mộng Đình liền không cam lòng mở miệng lên tiếng: “Này Phí đạo, cái đó không đúng, Cố An phụ trách nữ chính, vậy ai sẽ quay phim.”
“Chúng ta sẽ quay.” Cất tiếng chính là đôi phu phu mẫu nam, hai người cười toe toét lộ hàm răng trắng, do dự nửa ngày mới quyết định nói: “Mọi người không cần lo lắng, chúng ta đều từng học qua.”
Cố An nhìn camera, trong lòng tràn đầy miễn cưỡng không muốn, nhưng hơn hết, nàng còn cực kỳ bất an lo lắng về vai diễn nữ chính tiếp theo.
Quý Mộng Đình nghiến răng nghiến lợi lùi lại, Ngô Thượng Khải ôm nàng vào lòng an ủi.
“Nếu mọi người đã không có ý kiến, vậy ta sẽ an bài những nhiệm vụ khác.” Phí Khê thấy đoàn người đều không lên tiếng, nàng liền đưa kịch bản cho nhân viên tổ chương trình, nhờ bọn họ in thêm vài bản nữa.
“Cận Nhiễm và Sầm Lam, các ngươi giải quyết nhạc nền”
Mọi người đều có nhiệm vụ, chỉ có Nguyễn Ánh một người nhàn rỗi, Phí Khê tiến tới gọi nàng: “Ngươi làm tốt công việc hậu cần đi.”
“Ừ” Lấy được câu trả lời một âm thanh băng lãnh đến cực điểm, bất quá đoàn người cũng đã quen với việc nàng như vậy rồi.
Buổi tối tất cả trở về nhà, sau mười giờ kết thúc livestream.
Quý Mộng Đình đứng ở ban công bấm số gọi một cuộc điện thoại.
Ngô Thượng Khải muốn thân mật, vừa tắm xong đi ra ôm lấy nàng từ phía sau, Quý Mộng Đình hừ lạnh, đem người đẩy ra nói: “Đừng đụng vào ta.”
“Ngươi làm sao vậy?” Ngô Thượng Khải đầu óc mơ hồ.
Quý Mộng Đình tức giận “Ngươi không nhìn thấy hôm nay mọi người đều nhắm vào ta sao?! Ngươi mù hay là ngu ngốc? không biết vì ta thêm mấy câu sao?”
“Ta…” Ngô Thượng Khải cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn thật sự không nhìn ra có ai cố ý ức hiếp Quý Mộng Đình, không phải là nàng tự đưa ra mấy cái kiến nghị rồi bị bác bỏ sao? Có gì phải tức giận?
…
Sau nửa đêm, Diệp Hàm mơ thấy ác mộng tỉnh giấc.
Trong mơ nàng bị một đám xác sống vây quanh, suýt chút nữa đã xé nàng ra thành từng mảnh.
Diệp Hàm ngồi trên giường thở dốc hồng hộc, một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh, nàng lập tức cầm lấy điện thoại lên xem.
Phát hiện mới hơn một giờ rưỡi, nàng chuẩn bị nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi, có điều đột nhiên trên điện thoại hiện lên rất nhiều tin tức, tiêu đề viết cũng cực kỳ hấp dẫn người xem.
Lần này người bị hắc không phải Cố An, mà chính là nàng.
Diệp Hàm cười trào phúng bấm vào xem, bên trong có một đoạn video, nằm trên giường bệnh là lão viện trưởng cũ của cô nhi viện, đang khóc lóc kể lể trước ống kính camera, kể lể về Diệp Hàm đã ‘trả ơn’ thế nào cho cô nhi viện mấy năm nay.
Trong đó còn nói đến việc Diệp Hàm bí mật thông đồng, cấu kết với trưởng đoàn để tranh giành một số vai diễn trên trường quay, liên tiếp hắc nàng đến mức mở ra hàng loạt khung cảnh như kịch bản cung điện thời nhà Thanh.
“Thú vị.” Diệp Hàm ánh mắt lạnh lẽo đọc tin tức, không những không giận còn khẽ cười, nhanh chóng sắp xếp lại tất cả thông tin hữu ích trong đầu, nàng đang suy nghĩ phải phản kích thế nào để hung thủ đứng sau chết càng thảm hại hơn, Cố An nằm bên cạnh nàng cũng dần dần tỉnh giấc.
Diệp Hàm cảm thấy trong đầu đau đớn, một số ký ức vừa rồi có chút mơ hồ, nàng tay chân luống cuống nhìn Cố An, sau đó run cầm cập đưa điện thoại tới: “Bây giờ phải làm sao a.”
“Đánh đập một đứa nhỏ, thừa dịp viện trưởng bệnh nặng cướp tiền cô nhi viện? Mười bốn tuổi đánh người, đánh tới đối phương bị thương một mắt? Cấu kết trưởng đoàn?” Cố An đọc xong mấy tin bát quái, sau đó tổng kết lại hỏi Diệp Hàm.
Diệp Hàm sợ hãi lắc đầu liên tục: “Ta không có, ta chưa từng đánh trẻ em, cũng chưa từng cướp tiền cô nhi viện, người chi trả viện phí lúc viện trưởng bệnh nặng chính là ta. Đại ca cầm đầu là người tốt, hơn nữa hắn thích nam nhân!”
“Thế còn chuyện mười bốn tuổi đánh nhau?” Bản thân Cố An bị hắc nhiều năm như vậy, nàng biết rõ tin tức trên mạng đều không thể tin, huống chi những ngày qua sống chung với Diệp Hàm, nàng đương nhiên tin tưởng Diệp Hàm mà nàng biết.
Nhưng còn chuyện đánh nhau này, Diệp Hàm lại lề mề không có giải thích, Cố An nhíu mày lại, sắc mặt dần dần trở nên u ám.
“Chuyện này là thật?” Cố An hỏi.