Chương 9: Diễn viên quần chúng nhỏ và bình hoa
- Trang Chủ
- Ngồi Chờ Tức Phụ Đến Công Lược - Mộ Vũ Hề Hề
- Chương 9: Diễn viên quần chúng nhỏ và bình hoa
Nhưng mà nàng còn chưa kịp xoay người rời đi, Quý Mộng Đình đã dẫn theo Ngô Thượng Khải đi tới.
Cố An miễn cưỡng cùng Quý Mộng Đình âm dương quái khí cất tiếng chào nhau, sau đó nhìn Quý Mộng Đình đưa mắt sang pháo đài cổ.
“Lâu đài gỗ này xem ra rất đẹp mắt~ nhưng mà đồ thật hình như tới tận mười lăm vạn đi, các ngươi mua cái này bao nhiêu tiền?”
Trong tối ngoài sáng rõ ràng là ẩn ý nói các nàng mua hàng giả, Cố An muốn phản bác, đột nhiên Diệp Hàm nắm chặt tay nàng lại, mỉm cười đối mặt với đối phương: “Đây là lão tiên sinh Trịnh Tể Mẫn đưa cho chúng ta.”
Nghe vậy, trên mặt Quý Mộng Đình không chút che giấu mỉm cười châm chọc trào phúng: “Ngươi nói đây là cái pháo đài cổ lãng mạn kia?”
“Không phải sao?” Cố An đột nhiên hiểu được dụng ý của Diệp Hàm, trong lòng phấn khích, bắt đầu phối hợp với Diệp Hàm, từng bước một dụ dỗ Quý Mộng Đình ở trước màn ảnh OOC.
(*OOC= Out of Character, lộ ra mặt thật, phá hủy hình tượng,…..)
Quý Mộng Đình che miệng, nhướng mày cong khóe mắt: “Tại sao lão tiên sinh Trịnh Tể Mẫn phải đưa cái này cho các ngươi?”
“Bởi vì hắn thấy kỹ thuật khắc gỗ của tức phụ ta tốt a~ nên mới đặc biệt tặng món quà này cho tức phụ ta.” Cố An nhịn cười đem từng câu từng chữ nói ra.
Quý Mộng Đình còn muốn tiếp tục trào phúng, đột nhiên Ngô Thượng Khải ý thức được có gì đó không ổn, lập tức tiến lên kéo mạnh góc áo của Quý Mộng Đình. Nhưng mà Quý Mộng Đình lại bị lời nói của Cố An làm cho tức cười sinh khí, không chút suy nghĩ mở miệng phun: “Vậy sao, vậy diễn viên quần chúng nhà ngươi cũng rất lợi hại nha.”
Cố An nghe giọng điệu âm dương quái khí của Quý Mộng Đình thì cực kỳ khó chịu, suýt chút nữa không nhịn xuống được mà bùng phát, ở trước mặt mọi người xé chết Quý Mộng Đình.
Ngô Thượng Khải đứng sau lưng Quý Mộng Đình từ đầu tới cuối liếc nhìn Cố An, sau đó đưa tay ôm lấy eo Quý Mộng Đình, bày ra bộ dáng thị uy, hướng tình địch công khai chủ quyền.
Mà mới vừa rồi Quý Mộng Đình còn đang âm dương quái khí, lúc này liền biến thành con chim nhỏ nép vào lòng Ngô Thượng Khải kia. Hai người bốn mắt nhìn nhau tất cả đều là nhu tình mật ý, bộ dáng này khiến cho Cố An tức giận đến mức siết chặt hai tay muốn đi đánh người.
Diệp Hàm thấy thế lập tức tiến lên nắm tay Cố An, dùng sức đan mười ngón tay vào nhau, giống như đang muốn nói ‘nàng thả lỏng một chút, đừng ở trước ống kính làm ra trò cười.’
Cố An cầm lâu đài gỗ trên tay, Quý Mộng Đình dựa vào lồng ngực Ngô Thượng Khải. Ở địa phương camera không quay đến, khinh thường trong mắt nàng liền không chút che giấu biểu lộ ra.
Diệp Hàm cười khẽ, cầm lấy lâu đài gỗ đưa tới trước mặt Quý Mộng Đình: “Buổi sáng ngươi đến chào hỏi, ta không có chiêu đãi tốt. Xem như tặng lâu đài gỗ này cho các ngươi, chúc cho các ngươi tân hôn hạnh phúc.”
“A” Quý Mộng Đình làm người cũng không phải người có tính tình tốt, Diệp Hàm không đề cập tới chuyện lúc sáng thì thôi, hiện tại đề cập tới, Quý Mộng Đình liền hận không thể cào nát bản mặt đối phương, giờ khắc này cảm xúc nàng mất khống chế, đối với pháo đài cổ cũng càng ghét bỏ hơn: “Lời chúc phúc của ngươi chúng ta nhận, mỗi ngày chúng ta đều sẽ rất vui vẻ rất hạnh phúc. Còn lâu đài gỗ này, cá nhân ta vẫn thích đồ thật hơn.”
Nàng không tin đại sư khắc gỗ, một huyền thoại sẽ vô duyên vô cớ đưa cái pháo đài cổ này cho Cố An, cho nên nàng chắc chắn đây là hàng nhái, lại giả vờ hàn huyên với Cố An và Diệp Hàm một lúc, cuối cùng nàng kéo ống tay áo của Ngô Thượng Khải, biểu thị muốn rời đi.
Nhìn Quý Mộng Đình cùng Ngô Thượng Khải đi về hướng cửa hàng khắc gỗ lúc nãy, Diệp Hàm trong mắt đều là ý cười trào ra.
Đến buổi chiều, Cố An và Diệp Hàm đi qua không ít địa phương, Diệp Hàm tìm một trung tâm mua sắm, cho thuê tác phẩm của Trịnh Tể Mẫn ba ngày, sau đó lấy được 20000 tệ đo mua những món đồ nội thất khác.
Thực mau căn phòng của các nàng cũng dần có cảm giác gia đình ấm cúng, Cố An nằm xụi lơ trên ghế sofa, yếu ớt nói: “Mệt quá a, đói quá a, tối nay chúng ta ăn cái gì a?”
“Ngươi muốn ăn cái gì?”
Cố An nghĩ đến rất nhiều món, cuối cùng chỉ nói ra một câu: “Gì cũng được, ngươi làm đi, ta ăn gì cũng được.”
“Buổi chiều mua cá, vậy tối nay làm món cá hấp thì sao?”
“Xương cá không dễ gỡ, nấu không tốt còn có mùi tanh” Cố An biểu thị không muốn ăn cá.
“…” Tuy rằng trong nháy mắt Diệp Hàm cảm thấy chính mình là trù thần nổi danh khắp thiên hạ, mấy cái Cố An nói chắc chắn sẽ không xảy ra, nhưng mà nàng vẫn ngoan ngoãn nghe theo Cố An, từ bỏ nấu cá.
Nàng lại nhìn tủ lạnh trong bếp: “Có thịt heo thịt bò và tôm, ngươi muốn ăn cái nào?”
“Thịt heo quá dầu mỡ, ta không thích vị thịt bò, tôm thì phải bóc vỏ rất phiền phức.”
“Rau củ?” Diệp Hàm lục lọi trong tủ sau, lặng lẽ hỏi.
Cố An sắc mặt biến đổi, ghét bỏ nói: “Bận rộn hết một ngày, buổi tối chỉ có rau củ? Ta không muốn ăn a.”
Diệp Hàm nhẹ nhàng đem cửa tủ lạnh khép lại, bước ra khỏi phòng bếp, gác tay trên khung cửa, nghiêng người dựa vào bất đắc dĩ nhướng mày cười nói: “Rốt cuộc ngươi muốn ăn cái gì?”
“A? Ta không kén ăn, ăn cái gì cũng được.”
“……… Ha ha.”
Cuối cùng Diệp Hàm nhẫn nhịn tính khí của Cố An, đi vào bếp nấu một nồi mì sợi.
Trong phòng Livestream: lại có thêm một đám người khác bị các nàng hút thành fan.
“Ha ha ha ha, giống hệt ta với bạn trai ta. Mỗi lần tới giờ cơm hắn đều nói đau đầu, đau đầu vì không muốn hỏi ta ăn cái gì a.”
“Thú vị, cặp đôi này so với mấy cặp minh tinh khác càng chân thực hơn nha. Có mấy người siêu cấp nhàm chán, ta vừa xem đã biết diễn, ở bên nhau ăn một bữa mà không khác gì cầm kịch bản quay phim.”
“Đột nhiên cảm thấy Cố An rất đáng yêu~”
“Ha ha ha ha, cái từ đáng yêu này hoàn toàn không dính dáng tới An An nhà chúng ta được không.”
…..
Sau khi ăn xong, Cố An thỏa mãn xoa xoa bụng, ngay lúc Diệp Hàm thu dọn chén đũa, Cố An lập tức đứng dậy chủ động xin Diệp Hàm cho nàng đi rửa chén.
Nhưng mà Diệp Hàm không cho nàng cơ hội này, dứt khoát nói: “Được rồi, ngươi vẫn nên ra ngoài nghỉ ngơi đi.”
“Là một phần tử trong gia đình, ta nên vì ngươi mà chia sẻ một ít việc nhà a. Phần trọng trách này phải giao cho ta.” Cố An tươi cười khúc khích đi theo Diệp Hàm, kết quả bị Diệp Hàm nói lời đả kích: “Trong nhà không dư tiền mua thêm một bộ chén đĩa nữa, xin ngươi thương xót ra phòng khách ngồi đợi đi.”
Vừa dứt câu, người hâm mộ của Cố An lập tức bật cười haha. Có một lần Cố An tham gia show giải trí làm vỡ không ít chén đĩa, sau đó liền được gọi là sát thủ bữa ăn, chuyện nàng không có duyên với bếp núc cũng bị trắng trợn đưa tin, vang danh tứ phía.
Những cảm xúc ở nơi này thể hiện ra rất tự nhiên, không hề cố ý tỏ ra yêu thương ân ái, chỉ có khi trong lúc lơ đãng, hai người mới vô tình va chạm làm tia lửa điện phóng ra.
Thời đại này rất nhiều người không thích xem mấy thứ tình cảm sến sẩm ngọt dính răng, bọn họ thích nhất là mông lung ám muội. Mà hiện tại, Cố An và Diệp Hàm chính là hình thức mông lung ám muội kia, không giống các khách mời khác ở trước ống kính thể hiện, cũng không giống các khách mời khác đụng một chút là ôm ôm hôn hôn.
Hai người này cực kỳ giống mối tình đầu của nhau, đối với tình cảm chỉ có chút mơ hồ hiểu biết, tựa như hai cá thể chỉ vì một phần cảm xúc mà cẩn thận va chạm, thăm dò lẫn nhau.
Rất nhiều người ở phòng của các gia đình khác xem qua cảnh hòa hợp yêu thương, có điều xem qua cũng chỉ là xem qua, những người đi đường không phải fan chân chính sẽ chọn đi đến những livestream khác, cuối cùng phần lớn đều lựa chọn ở lại phòng của Cố An. Cảm xúc ở nơi này không phải là hai người hạnh phúc sau khi đám cưới, mà là sự rung động đang bắt đầu phát triển thành một mối quan hệ yêu đương.
Gia đình khác đã ở trạng thái ‘phu thê bạc đầu’, mà bên này vẫn còn là hươu nhỏ ngơ ngác chạm nhẹ liền có tia lửa phóng ra, sau khi so sánh đương nhiên là nơi này càng đặc sắc hơn.
Đến buổi tối, nhân viên tổ chương trình gõ cửa, mời các nàng đến hội trường cùng tham gia với những khách mời khác.
Diệp Hàm đóng cửa lại hỏi Cố An: “Đã trễ như vậy còn phải ra ngoài sao?”
“Đây là một phần tiết mục, đi thôi.” Hai người tuy rằng đều có chút mệt mỏi không muốn dịch bước, nhưng vì còn đang ghi hình nên đành phải gắng gượng tinh thần, ép mình rời đi.
Các nàng đến rất nhanh, ngoại trừ nhân viên tổ chương trình ra, ở đây chỉ có Cận Nhiễm cùng Nguyễn Ánh.
Cận Nhiễm nhìn thấy Diệp Hàm đi tới liền hưng phấn bừng bừng đứng lên chào hỏi, ngược lại là Nguyễn Ánh, người trước đây có quan hệ với Diệp Hàm lúc này đang cầm một quyển sách, lẳng lặng ngồi nhìn từ đằng xa, như thể trên thế giới này chỉ có nàng cùng sách, còn lại không có gì hơn.
Mà Cố An thì mừng rỡ, được ở chung với Cận Nhiễm, dù sao người này cũng được mệnh danh là mỹ nhân lạnh lùng số một giới giải trí, tuy tài năng thiên phú hơn người, thế nhưng lại cao ngạo lạnh lùng, đối với người ngoài cách xa ngàn dặm. Trước đây nàng chưa từng nghĩ sẽ chủ động tiếp xúc với Cận Nhiễm, mặc dù nàng là một bình hoa, nhưng lại là một bình hoa biết nhận thức.
Hiện tại Cận Nhiễm chủ động tán gẫu cùng nàng, tuy rằng trong lòng nàng nghi hoặc, nhưng cũng cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Tầm mắt Diệp Hàm dán chặt trên người Cận Nhiễm cùng Nguyễn Ánh, cho đến lúc những khách mời khác đẩy cửa bước vào, nàng mới dời tầm mắt đi. Khoảng khắc cặp khách mời kia mở cửa, Cố An lập tức đứng dậy, cả người căng thẳng, Cận Nhiễm thì vừa khẩn trương vừa vui mừng, chậm rãi tiến lên trước vấn an.
Cuối cùng chính là Cố An và Diệp Hàm bước tới, thể hiện sự kính trọng đối với hai vị tiền bối.
Hai người này một người là ảnh thị tai to mặt lớn, một người là huyền thoại trong giới âm nhạc, một đôi khách quý này xuất hiện, cũng chỉ khiến Nguyễn Ánh rời mắt khỏi cuốn sách vài giây, bình tĩnh nhìn thoáng qua, sau đó cảm thấy vô vị liền tiếp tục đọc sách.
(*Ảnh thị= ảnh đế, thị đế = Ảnh đế: nam diễn viên chính xuất sắc nhất phim điện ảnh; Thị đế: nam diễn viên chính xuất sắc nhất phim truyền hình)
Cố An có chút không hiểu, nếu như Cận Nhiễm không thèm để ý tới nhân vật tai to mặt lớn thì thôi, dù sao bản thân nàng cũng chính là một huyền thoại, thế nhưng Cận Nhiễm lại một mực hứng thú, vậy mà trong mắt thê tử Nguyễn Ánh của nàng vẫn như cũ chỉ có cuốn sách kia.
“Ngươi có quen biết bọn họ không?” Nơi này không có camera, cho nên Diệp Hàm có thể hạ thấp giọng hỏi Cố An.
Cố An nhìn hai vị tiền bối, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Trước đây trong lúc quay phim ta từng tiếp xúc với Thạch Kiến Nam, còn người yêu của hắn Sầm Lam thì chưa có cơ hội gặp.”
Mặc dù Diệp Hàm được coi như một phần tử trong giới giải trí với tư cách diễn viên quần chúng, nhưng thật ra nàng chỉ là người ngoài cuộc không hơn. Nghĩ đến mấy tin tức bát quái trước đây, xong nhìn đến Sầm Lam cùng Thạch Kiến Nam hiện tại, nàng đột nhiên cảm khái nói: “Trước đây truyền thông trắng trợn đưa tin Sầm Lam là người đồng tính, còn có một bạn gái nhỏ. Không nghĩ tới nàng lại kết hôn ẩn với Thạch Kiến Nam, đúng là tin tức trên mạng hoàn toàn không thể tin.”
Cố An còn muốn nói chuyện, Nguyễn Ánh ngồi bên cạnh Diệp Hàm đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Ha”
Âm thanh không lớn không nhỏ, lại vừa vặn để cho Cố An và Diệp Hàm nghe, hai người đầu óc mơ hồ nhìn về phía Nguyễn Ánh, nhưng mà Nguyễn Ánh cũng không có ý định nói tiếp, hai người chờ thêm một lúc để nghe bát quái, cuối cùng thất bại đành tiếc nuối thu hồi chờ mong, lẳng lặng ngồi yên đợi các khách mời khác đến.
Rất nhanh đã có một đạo diễn nữ bước vào, tuy rằng nàng còn trẻ nhưng tài năng của nàng lại càng sâu, giới giải trí cũng không phải một nơi coi trọng tuổi tác, nơi đây là nơi coi trọng địa vị.
Khi nữ đạo diễn vào trong, Thạch Kiến Nam lập tức đi tới tươi cười chào hỏi, những người khác cũng rất vui tươi nhiệt tình tiến tới làm quen, chỉ có Nguyễn Ánh vẫn luôn ngồi một chỗ đọc sách.
Nữ đạo diễn tên Phí Khê, giờ khắc này hào phóng mỉm cười nói: “Tức phụ nhà ta có chút không thoải mái nên đã ngủ trước, ta thay nàng nói lời xin lỗi với các ngươi.”
Sau Phí Khê, lại có thêm một cặp người mẫu nam bước đến, quả thực là người mẫu, từ giá trị nhan sắc tới dáng người so với khuôn mặt còn đẹp hơn.
Hai người vừa xuất hiện đã lập tức khiến tổ chương trình nhỏ giọng bàn tán xôn xao.
Bọn họ cười cười giới thiệu bản thân, đặc biệt cần nói là, bọn họ còn nhấn mạnh chuyện hai người đã gặp nhau sau khi kết duyên ở cục dân chính, sau đó hai người mới quen biết, yêu nhau xong tiến tới hôn nhân.
Nghe bọn họ nói, Cố An Diệp Hàm hai người cũng phì cười nhìn nhau.
Cho dù các nàng chưa tới mức triệt để yêu đương, nhưng chắc chắn hảo cảm của các nàng dành cho đối phương là đủ nhiều chứ không thiếu.
Sau một hồi lâu, cặp đôi cuối cùng là Quý Mộng Đình đã đến, còn đến rất muộn.
Vừa vào cửa, không biết Quý Mộng Đình vô tình hay cố ý, nàng dẫn Ngô Thượng Khải tới, ngồi xuống bên cạnh Thạch Kiến Nam. Trong lúc chờ tổ chương trình tới, Quý Mộng Đình đã bắt chuyện với Thạch Kiến Nam.
Cố An kỳ thực cũng muốn bắt chuyện, dù sao người kia cũng là ảnh thị tai to mặt lớn, nhưng mà nàng muốn thì cũng không mặt dày được như Quý Mộng Đình, không để ý sắc mặt người khác mà bất chấp đi lên. Nàng nghĩ, có lẽ giới giải trí này thật sự thích hợp với người như Quý Mộng Đình hơn, còn người ‘Gỗ’ như nàng, lãnh đạm là chuyện bình thường.
Cuối cùng, đạo diễn cầm một tấm thẻ bài đi tới, vừa ngồi xuống chỗ đã vào thẳng vấn đề, giới thiệu đơn giản về nhiệm vụ sắp tới.
“Tiếp theo hi vọng tất cả khách mời có thể đồng tâm hiệp lực, cùng nhau nghĩ ra một kịch bản điện ảnh mới. Nhóm chương trình sẽ cung cấp thiết bị, các ngươi sẽ phải tự viết kịch bản tự diễn xuất tạo nên bộ phim, thời hạn là ba tháng.”
“Ha ha ha, cái này đơn giản~ Ở đây chúng ta có sẵn đạo diễn, diễn viên ngay cả biên kịch cũng có.” Quý Mộng Đình biết tức phụ Phí Khê là biên kịch, cho nên nàng chủ động mở miệng nhắc đến.
Phí Khê nghe thấy cũng liền cười, lấy thực lực của nàng quay một bộ phim nhỏ trong ba tháng cũng không khó, chỉ có điều diễn viên…
Nàng quay sang nhìn Cố An, nàng từng nghe nói người này là một bình hoa nổi tiếng, xưa nay nàng chưa từng nghĩ đến, bên trong tác phẩm của nàng sẽ có một bình hoa, cho nên nàng lập tức đau đầu không yên.
Một lúc sau Thạch Kiến Nam cũng phát ra tiếng, cười nói: “Cái chương trình này thật xảo trá, ta vốn định nhân cơ hội này thư giãn một chút, không nghĩ đến tới đây còn phải đóng phim a.”
Thạch Kiến Nam là diễn viên phái thực lực, có hắn ở đây, Phí Khê rốt cuộc mới thấy an ủi được một chút.
Ánh mắt nàng lại chuyển tới trên người Ngô Thượng Khải và Quý Mộng Đình bên cạnh Thạch Kiến Nam, cũng may mắn dáng dấp Ngô Thượng Khải và Quý Mộng Đình không tệ, diễn xuất cũng ổn nên có thể miễn cưỡng cho qua.
Còn đối với những người khác, sắp xếp một số vai trò không quan trọng, cố gắng kéo ra ưu điểm của bọn họ, dùng một số ưu điểm né tránh khuyết điểm có lẽ sẽ tốt hơn.
Quý Mộng Đình hướng Cố An mỉm cười khiêu khích, Cố An kìm nén cảm xúc, hít sâu một hơi. Kỹ thuật diễn là khuyết điểm lớn nhất của nàng, tại sao cái chương trình này cứ phải thích uy hiếp đâm chọt nàng đây.
Đạo diễn giải thích xong liền rời đi, để lại nhóm khách mời cùng nhau thảo luận.
Nguyễn Ánh tựa hồ không thích Quý Mộng Đình, cũng không biết Quý Mộng Đình đã đắc tội nàng chỗ nào, đang lúc mọi người thảo luận đến khí thế ngất trời, Nguyễn Ánh đã liếc mắt nhìn Quý Mộng Đình đầy thâm ý, nàng chỉ là một nữ nhân có dáng dấp xinh đẹp một chút thôi, Nguyễn Ánh chăm chú nhìn nàng như vậy, khiến cho đáy lòng Quý Mộng Đình tràn đầy kinh hãi.
Nguyễn Ánh chậm rãi mở miệng nói: “Kịch bản vô vị, đọc nhiều mấy lần mới biết tốt xấu.”
Quý Mộng Đình không ưa nàng, không nhịn được lập tức tấn công: “Ngoài người yêu của Phí đạo ra, nơi này còn ai có thể nghĩ ra kịch bản?”
“Ngươi vô năng, cũng đừng nghĩ người khác giống như ngươi.”
Không có camera, đám người này cũng không tiếp tục giả vờ ôn hòa, vui tươi hay khiêm tốn nữa, vứt bỏ hình tượng của chính mình, đám người này chậm rãi lộ bản tính ra, lời nói của Quý Mộng Đình sắc bén hơn, lãnh mạc của Nguyễn Ánh cũng tăng thêm mấy phần tàn nhẫn.
Phí Khê không hề khó chịu lời của Nguyễn Ánh, trái lại vì muốn ngăn cản trò hề phát sinh, nàng đáp ứng Nguyễn Ánh cười nói: “Đã như vậy thì mỗi người cùng thử viết một cái kịch bản xem? Đến lúc đó chúng ta sẽ nhờ tổ chương trình sắp xếp, để cư dân mạng bỏ phiếu quyết định.”
“Ý tưởng này hay, ta tán thành.” Người lên tiếng trước chính là Cố An, nàng chỉ muốn tham gia trò vui, phàm là chuyện có thể khiến Quý Mộng Đình khó chịu, đều khiến nàng vui.
Tức phụ đã đồng ý, Diệp Hàm tự nhiên không có đạo lý phản bác, thế nên cũng gật đầu đồng ý theo.
Cận Nhiễm ở một bên tựa hồ còn chưa hiểu rõ tình huống, nhưng thấy Diệp Hàm đồng ý, nàng cũng thuận thế đồng ý theo: “Ta nghĩ như vậy rất hợp lý, không tệ.”
Sau đó Thạch Kiến Nam cùng mấy người cũng đều dồn dập đồng ý, đến cuối cùng Ngô Thượng Khải đành phải lôi kéo Quý Mộng Đình nghe lời số đông.