Chương 52 - Chương 52
Đội quân Bắc Man sau khi trúng kế thất bại liên tục, chủ soái Mộc Lệ Nhật bị bắt trói trước lều trại của Liễu tướng quân. Gã có tướng táp cao to, mình đầy cơ bắp, nổi trội cùng nước là màu nâu đồng đặc trưng.
“Nếu đã bị bắt ta đây không có gì để nói với các ngươi. Muốn chém muốn giết tuỳ các ngươi phân định.” Mộc Lệ Nhật hung hãn nói, dù cho bị bắt nhưng cái uy cùng khí thế vẫn không phần nào suy giảm.
Tướng quân nghe xong thì không khỏi có mấy phần khâm phục, lão đời này kính trọng nhất là những người thẳng thắn có chí khí. Về phần Tiêu Thư nàng cũng không mấy bận tâm, quân đội nuôi dưỡng có phần lớn mạnh nên cần củng cố thêm. Thay vì đứng đây thì có lẽ vẫn nên rời đi.
Có lẽ nếu nói việc lợi dụng đội quân Bắc Man có phần đê tiện nhưng làm việc không mặc sự đời vẫn luôn là phong cách của nàng. Tuy nhiên nếu vậy sẽ ngược ý dân khiến cho việc nàng lật ngôi sẽ mất đi lòng dân. Đắn đo hồi lâu cuối cùng nàng cũng đành từ bỏ.
Xưa có nhiều vị quân sư tài ba, nay nàng cũng có thể học tập để nuôi binh. Nói cho hay thì như thế rồi tới khi làm nào có dễ dàng là bao. Ngươi ta nuôi binh mười mấy hai mấy năm nàng thì sao, được đôi năm làm tròn.
Có chăng phải dùng cách khác, nhưng đâu cho vẹn toàn đôi đường, vừa phải được lòng dân vừa phải toan tính lâu dài. Ngẫm lại hồi lâu trong đầu Tiêu Thư nảy sinh một kế, nàng nhớ lại những gì sử sách ghi chép, về cơ bản thì thật là không có cách nào.
Vài ngày sau, đội quân chiến thắng trở về. Đức vua ban chiếu lệnh Liễu quân về đô. Tiêu Thư biết ngày này cuối cùng đã đến liền lệnh cho quân đội lập tức chế tạo súng và thuốc nổ cùng bom mìn. Vũ khí thô sơ thời hiện đại đấu với cổ đại thì phần thắng sẽ cao hơn.
Ngày về kinh, Liễu tướng được điều vào triều ban thưởng. Cũng cùng ngày đó tại trên triều có vài đại thân dâng sớ tố Liễu gia nuôi binh mưu phản. Liễu tướng quân lặng im hồi lâu mới phản bác, điều này khiến cả triều càng thêm nghi hoặc.
Bình thường Liễu gia không giao lưu với ai cubgf việc quan đại thần đa phần đều bị mua chuộc, tiểu quan thì nào có gan lên tướng. Sự im lặng càng làm cho sự việc thêm nghi hoặc, lão hoàng đế thì càng được thêm phần để giết chết Liễu gia trước khi nó bành trướng thế lực.
Ngày hôm sau, thay vì được ăn mừng vì chiến thắng thì Liễu gia được giải đi đến đại lý tự. Đứng đầu đại lý tự là Vu Chánh, lão ta tướng người thì to béo, mắt thấy tiền thì lại sáng lên cùng gương mặt đê tiện. Bao nhiêu điều như thế cũng đủ nói lên tính cách của tên tham quan này.
Hắn chẳng hỏi chẳng tra xét gì liền định tội ba ngày sau xử trảm thị chúng. Người dân bàn tán xôn xao, cũng có mấy người biểu tình không được xử trảm. Những lão bá tánh ấy là người thân của những binh sĩ chết trận nhận được sự giúp đỡ từ Liễu gia. Cũng có những binh sĩ tập hợp lại thành từng tốp đứng ra đòi lại công bằng cho Liễu gia.
Tiêu Thư thầm nghĩ lòng dân đã đạt được, danh xưng hôn quân cũng đã định giờ đây chỉ cần thời gian vừa chín mùi nữa là xong. Đội quân của Tiêu Thư lẩn vào trong dân làm nhiễu loạn cùng với những quán trà nước được bày trí người để hát lên vở kịch ca ngợi công lao to lớn của Liễu gia đồng thời nói lên tiếng lòng của nông dân bị áp bức.
Ngày xử trảm một nhà Liễu gia cùng gia bộc bị đưa lần lượt lên đoạn đầu đài. Có người chạy lên bị cản lại, người dân thương xót làm cho từng người bữa cơm cuối cùng. Rượu có, thịt có, người cũng lên đưa cơm nhưng họ đều bị đuổi xuống. Điều này khiến tên quan bị chỉ trích, mở đầu là tiếng chửi rồi mớ rau quả trứng được ném về phía tên tham quan.
Tiêu Thư bị trói trước mặt tên tham quan cười lớn khiến cho hội trường yên tĩnh tới lạ lùng, rồi nàng từ từ đứng dậy dứt dây trói hô to khẩu hiệu diệt tham quan lật đổ triều đình. Tiếng hô trong sự ngỡ ngàng của tất cả, rồi lại được hô hào cổ vũ.
Từ trong một góc, một đám người xuất hiện lần lượt thả trói cho người nhà Liễu gia. Người người ồ ạt vươn lên mặc kệ sự ngăn cản của binh sĩ đánh đập tên tham quan.
Tiêu Thư đoán biết điều này nên có vẻ thờ ơ không mấy quan tâm. Đại sự sắp thành chỉ đợi chỉ thị, nàng rất nhanh chỉ đạo quân đội tiến đánh hoàng thành. Từng người di tản dân đến ngoại ô tránh làm bị thương tới nhiều người vô tội. Dân chúng di tản hết, theo lệnh chủ tướng từng quả đại bác cùng súng ống chĩa vào hoàng cung.
Rất nhanh sau đó chỉ trong thời gian hai canh giờ Tiêu Thư đã hoàn thành xong việc đánh chiếm ngai vàng. Thắng lợi rất nhanh thuộc về tay Tiêu Thư. Nhiệm vụ hoàn thành xong bước đầu, trước sự cản trở của Liễu gia nàng thẳng tay chém giết tất cả. Điều này phần nào trở thành bóng ma tâm lý của rất nhiều người, một cô gái nhỏ nhắn với nụ cười rạng rỡ tự mình diệt cả hoàng thất tiền triều.
Tham quan cũng bị xử trảm lần lượt, đã đạt được một phần nguyện vọng của dân. Liễu tướng quân bị nữ nhi làm cho tức phát bệnh nhưng cuối cùng được gia đình động viên nên đành tiếp nhận ngôi vương.
Ngày lên ngôi, triều đình mới thiết lập ban hành chính sách ruộng đất. Người dân nghèo có đất càng thêm phần ủng hộ tân vương. Bày ra một loạt các kế hoạch về sau Tiêu Thư chẳng luyến tiếc mà rời đi.
Đây cũng là nhiệm vụ cuối cùng của nàng, lần trở về này Tiêu Thư đã đem đủ mảnh linh hồn về cho ma quân. Ma quân cũng trả nàng về hiện đại, nơi mà nàng ước ao. Những rồi nàng vẫn chết do những sai lầm của bản thần cùng sự dựt dây từ xa của ma quân.
Mảnh linh hồn ấy được hợp nhất và nuôi dưỡng thành một linh hồn hoàn chỉnh. Trải qua mấy trăm năm Cửu Ưu Nhã một lần nữa hồi sinh. Nhưng lần này kí ước của nàng đã mất hết chỉ dừng lại ở tuổi thứ hai mươi. Điều này cũng là một cách làm lại cuộc đời của nàng.