Chương 95: Tơ tình đứt đoạn, đêm đen ngóng bình minh (4)
- Trang Chủ
- Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em - Hạc Tư Đằng (full)
- Chương 95: Tơ tình đứt đoạn, đêm đen ngóng bình minh (4)
Trong công ty ai cũng đã ngầm xác định tin đồn La Ngữ Tịch qua đời vì bệnh hiểm nghèo là thật, vậy nên không ai còn nhắc đến tránh vạ miệng.
Không có La Ngữ Tịch, những chính sách ưu ái của Hạc Tư Đằng trước đó cũng xóa bỏ, công việc các phòng ban phải hoàn thành đúng tiến độ, đặc biệt là loại bỏ luật người vừa lập gia đình trong vòng hai năm không được tăng ca sau bảy giờ tối.1
Ngoài thời gian làm việc ở công ty, Hạc Tư Đằng tối về nhà còn tự sắp xếp thực hiện bản kế hoạch của La Ngữ Tịch dành cho bà Hạc một cách chi tiết nhất. Khi công việc ổn định, anh quay lại đăng ký học lên Thạc sĩ Kinh doanh quốc tế, toàn bộ thời gian hầu như đều dành cho những việc tạo ra giá trị.
Ngày trước, Hạc Tư Đằng thay đổi vì muốn chứng minh với ông Hạc để được ly hôn với La Ngữ Tịch, sau đó lại là vì muốn thực hiện lời hứa với cô, nhưng hiện giờ, anh làm mọi thứ là xuất phát từ ý muốn của cá nhân.
Bởi Hạc Tư Đằng luôn tin một ngày nào đó sẽ gặp lại La Ngữ Tịch, khi ấy anh sẽ trở thành một người thành đạt, hoàn toàn xứng đáng với một La Ngữ Tịch giỏi giang.
Theo đúng như dự định của bản kế hoạch, ngày diễn ra sự kiện được tổ chức vào ngày hai mươi hai tháng mười hai, tiền của toàn bộ số vé tham dự sẽ được dùng vào mục đích từ thiện dưới danh nghĩa của bà Hạc. Người đại diện và chịu trách nhiệm cho toàn bộ sự kiện là Hạc Tư Đằng.
Dưới bầu trời xanh của ngày cận Giáng sinh, bài phát biểu đầy kiêu hãnh của Hạc Tư Đằng trước mặt khách mời và đài truyền hình khi nhắc đến La Ngữ Tịch ngày hôm ấy, ai ai cũng biết…
Có một Hạc Tư Đằng nổi tiếng ăn chơi đã trưởng thành sau khi kết hôn.
Có một Hạc Tư Đằng đem lòng yêu La Ngữ Tịch.
Có một Hạc Tư Đằng vẫn luôn giữ nhẫn cưới trên ngón áp út, trân trọng cuộc hôn nhân ngắn ngủi.
***
Cứ như thế đã hai năm trôi qua, Hạc Tư Đằng đã từng có thời gian dài sống trong tận cùng của sự tuyệt vọng. Nhưng so với âm dương cách biệt, việc chưa tìm được La Ngữ Tịch ít ra vẫn còn cho anh có hy vọng gặp lại.
Suốt hai năm qua, Hạc Tư Đằng vẫn luôn sống một mình ở căn hộ chung cư, lâu dần không có La Ngữ Tịch bên cạnh để đối xử dịu dàng, tính cách của anh cũng dần trở nên cứng nhắc.
Trái với những người khác làm ở môi trường đầy rẫy cạm bẫy dễ lạc lối, cá nhân Hạc Tư Đằng lại tuyệt đối giữ khoảng cách và giới hạn với phái nữ. Bởi anh tin, La Ngữ Tịch vẫn luôn dõi theo anh, nếu tin tức sai lệch lan truyền khiến cô mất lòng tin, khả năng cô trở về bên anh sẽ không còn nữa.
Buổi sáng vừa từ chối tham gia tiệc chào đón diễn viên của công ty, đầu giờ chiều Jason đã tìm đến tận nơi chất vấn Hạc Tư Đằng. Trong vòng hai năm qua, nhờ vào năng lực của chính mình, Jason đã từ phó giám đốc đại diện trở thành giám đốc đại diện, mức độ tác quai tác quái chọc phá Hạc Tư Đằng cũng tăng lên không kém.
Jason đứng trước bàn làm việc của Hạc Tư Đằng, miệng không ngừng lải nhải, mục đích duy nhất chỉ muốn thuyết phục anh tham gia bữa tiệc chào đón diễn viên lần này.
Thế nhưng, Jason nói khô cả cổ họng thì Hạc Tư Đằng vẫn không thèm để ý, anh ta mất kiên nhẫn phàn nàn: “Tư Đằng, cậu không thể hy sinh vì công việc một chút sao?”
Hạc Tư Đằng lạnh lùng liếc nhìn Jason bằng nửa mắt, thẳng thừng hỏi lại: “Nếu vợ tôi biết, anh chịu trách nhiệm được không?”
“Lại nữa rồi!” Jason bất mãn thốt lên: “Cô ấy có ở đây đâu mà biết chứ?”
Hạc Tư Đằng không hề xao động, từ tốn đáp trả: “Nếu cô ấy ở đây, anh chắc chắn sẽ để lại hậu quả cho tôi chịu.”
Nói một câu Hạc Tư Đằng cãi một câu, Jason bị lý lẽ của anh làm cho tức đến mức không nói nổi, sau cùng uất ức mà phản bác: “Thì vợ cậu, cậu mới dỗ được. Vả lại chúng ta có làm chuyện xấu đâu mà sợ?”
Hạc Tư Đằng không quan tâm đến lời Jason nữa, quay lại tập trung vào công việc. Nhìn thấy anh phũ phàng, Jason nghiến răng nghiến lợi than thở: “Nói chuyện với cậu đúng là tức chết!”
“Chết đi!” Hạc Tư Đằng không nóng không lạnh bồi thêm lời xúi giục.1
Jason: “…”
Qua một lúc lâu, Jason vẫn đứng chần ngần không đi, lúc Hạc Tư Đằng nhìn lại thấy mặt anh ta trầm ngâm đắn do. Có điều một chút để tâm anh cũng không có, trực tiếp xua đuổi: “Không còn gì thì ra ngoài đi.”
Jason thở ra một hơi, giọng điệu có hơi miễn cưỡng: “Chỉ cần cậu tham gia, tôi sẽ nói cậu biết vợ cậu đang ở đâu.”
Hạc Tư Đằng nhếch môi cười lạnh, đầu vẫn cúi xem hồ sơ trên bàn, đáp lại một cách khinh thường: “Tôi hai mươi tám tuổi rồi, không phải con nít để anh lừa.”
Không có tiếng trả lời phát ra, bỗng nhiên Jason chìa điện thoại đến trước mặt Hạc Tư Đằng.
Trên màn hình hiển thị bức ảnh lớn, trong ảnh La Ngữ Tịch buộc tóc đuôi ngựa ngồi ở sân lót thảm rơm, dù đang cười vẫn cảm giác thiếu tự nhiên. Quan trọng hơn hết, ngồi trên chân trước người cô lại là một bé gái, đoán chừng đã tầm khoảng một tuổi.1